Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1023 : Chỉ có thể vượt qua mà thôi
Ngày đăng: 04:55 20/04/20
- Loại người các ngươi tất nhiên sẽ không thích đến cục cảnh sát.
Nữ cảnh sát tên là Phương Lam chợt hừ lạnh:
- Đáng tiếc, không phải anh không thích thì có thể không đi, có đi hay không thì chẳng phải anh tự quyết định.
Nữ cảnh sát Phương Lam này hôm qua bị Hạ Thiên mắng là phụ nữ xấu, mãi đến bây giờ vẫn còn bức bối. Trước đó nàng sử dụng phần mềm phân biệt gương mặt trong hệ thống cảnh sát nhưng không điều tra ra thân phận của Hạ Thiên, bây giờ nàng có một cơ hội tìm phiền toái cho Hạ Thiên một cách quang minh chính đại, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua.
- Này, sao người quái dị này lại xuất hiện nữa rồi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:
- Tôi ghét cảnh sát xấu, sau này cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi. Còn nữa, tôi nói cho cô biết, có đến cục cảnh sát hay không là chuyện của chúng tôi, những chỗ nào tôi không thích sẽ không đi.
- Anh...Anh nói thêm một câu người quái dị nữa xem?
Phương Lam tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu, tên khốn kia sắp gặp đại họa mà còn kiêu ngạo vậy sao?
- Cô chính là người quái dị, tôi nói sai sao?
Hạ Thiên lập tức nói.
Phương Lam gần như nổi điên, tên khốn này còn dám nói, hơn nữa còn nói trước mặt nhiều người như vậy, đây là nhà hàng, lại là đại sảnh, có rất nhiều người nhìn về phía bên này.
- Cảnh sát, nhịn là nhục, đánh nó đê.
- Đúng vậy, người đẹp, nhịn là nhục, thằng kia mở miệng quá khiêu khích... ....
Mấy tên ở xung quanh còn ồn ào, gương mặt coi như xinh đẹp của Phương Lam chợt lúc đỏ lúc trắng. Nàng đột nhiên làm ra một động tác kinh người, nàng đưa tay xuống hông rồi rút súng chĩa vào người Hạ Thiên.
- Á... ....
Nhà hàng chợt vang lên những tiếng hô kinh hoàng, rút súng, đây không phải chuyện gì vui, cũng không còn ai dám to mồm, nếu không may trúng phải đạn lạc thì quá xui xẻo.
- Này, tôi không thích bị người ta dùng súng chĩa vào người, có tin tôi biến cô từ kẻ quái dị trở nên siêu cấp quái dị không?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Phương Lam, xem ra người quái dị này muốn chết.
Sử Kình Tùng cuối cùng cũng có phản ứng, hắn vội vàng quát lên chói tai:
- Nếu không dừng tay thì tôi sẽ chẳng khách khí.
- Này, các người không thể đổi câu nói khác sao? Mỗi lần tôi đá người, đám ngu ngốc các người lại bảo tôi dừng tay, tôi căn bản không dùng tay, tôi chỉ dùng chân mà thôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sử Kình Tùng, sua đó hắn nhấc chân đá Nhiếp Nhân Kiệt lăn lộn.
Trâu, đúng là trâu chó.
Lúc này mọi người đều có một ý nghĩ, tên kia dám đánh người trước mặt cảnh sát, hơn nữa còn mắng cảnh sát ngu ngốc, đúng là vô địch.
- Tống tiên sinh, cuối cùng tôi cảnh cáo anh, lập tức dừng tay, còn nữa, lời nói phải khách khí một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Sử Kình Tùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, vẻ tức giận trên mặt rất rõ ràng. Người này hoàn toàn không xem đám cảnh sát bọn họ ra gì, giám đùa giỡn bọn họ trước mặt công chúng, điều này làm cho Sử Kình Tùng cảm thấy, nếu hắn không làm cho tên khốn kia biết tay, sợ rằng sự việc truyền ra ngoài, dù là ai cũng không coi cảnh sát ra gì.
- Ai muốn ông và thằng ngu này khách khí với tôi?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Sử Kình Tùng:
- Ông đừng làm ồn, cẩn thận tôi đánh luôn bây giờ.
Hạ Thiên vừa nói vừa đá vào người Nhiếp Nhân Kiệt, sau đó hắn kéo Ninh Khiết:
- Thôi được rồi, vợ, tôi không muốn đá thằng ngu này nữa, không có gì vui, chúng ta đi dạo phố thôi.
Khi thấy Hạ Thiên kéo Ninh Khiết đi ra ngoài thì mọi người không dám nói gì, tên kia đúng là quá hùng mạnh, đánh người trước mặt cảnh sát, còn mắng cảnh sát, lại tỏ ra không có vấn đề gì, còn muốn cùng bạn gái đi dạo phố.
- Đứng lại.
Sử Kình Tùng quát lên chói tai:
- Bây giờ tôi nói cho các người biết, các người khả nghi cướp bóc và đả thương người, tôi muốn bắt các người.
Sử Kình Tùng cất bước chặn Hạ Thiên lại, đồng thời đưa ra còng tay muốn bắt Hạ Thiên, rõ ràng Sử Kình Tùng đã bị chọc giận.