Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1043 : Là một tên ăn mày
Ngày đăng: 04:55 20/04/20
Đối với rất nhiều thành phần tri thức thì khoảng thời gian cuối tuần dành để ngủ, Lục Huy cũng không ngoại lệ, bình thường mỗi ngày hắn đều thức dậy trước bảy giờ, hôm nay hắn ngủ đến mười giờ còn chưa thức dậy, mãi đến khi điện thoại vang lên.
- Alo, xin hỏi là ai vậy?
Lục Huy không chần chừ, hắn lập tức nhận điện thoại, vì bình thường hắn ngủ và chưa bao giờ tắt điện thoại, vì sợ công ty có chuyện gấp.
- Anh là Lục tiên sinh phải không?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói rất động lòng người.
- Là tôi, xin hỏi chị là?
Lục Huy rất muốn tìm từ trong trí nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, nhưng dù hắn nghĩ khắp cũng không nhớ ra, cuối cùng hắn xác nhận mình chưa từng gặp người này.
- Tôi là Ninh Khiết, hôm qua chồng tôi mượn anh mười đồng, cậu ấy muốn trả lại anh một trăm ngàn, nếu Lục tiên sinh đang rảnh, làm phiền nói địa chỉ cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đến trả tiền cho anh.
Âm thanh động lòng người chợt giải thích, nhưng Lục Huy nghe vậy mà cảm thấy mơ hồ.
- Sao? Chị nói gì?
Lục Huy bây giờ vốn không quá tỉnh ngủ, hắn nghe nói như vậy thì càng không tỉnh táo, mình còn nằm mơ sao?
Sau khi người ở đầu dây bên kia lặp lại một lần nữa, cuối cùng Lục Huy cũng nghe rõ ràng, hắn cũng nhớ đến sự việc liên quan đến mười đồng tiền này. Hắn nhớ sáng qua mình gặp được một tên thanh niên quái dị, tên kia có vẻ sinh bệnh nhưng sau đó lại đánh ngất đám bác sĩ đến cấp cứu, người này ăn mặc không giống ăn mày nhưng lại mượn hắn mười đồng tiền để đi xe buýt và tự xưng là sẽ trả lại một trăm ngàn, nhưng cuối cùng hắn cũng cho đối phương mười đồng tiền, cũng nói không cần trả lại một trăm đồng.
- Điều này, Ninh tiểu thư, tiền này cũng không cần trả lại, mười đồng mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ.
Lục Huy nhớ đến sự việc thì vội vàng mở miệng.
Đáng tiếc là Hạ Thiên không đọc được tâm tư của tên tài xế, nếu không hắn nhất định sẽ lấy lại tiền, thậm chí còn cho tên tài xế một trận nên thân.
Lúc này Hạ Thiên kéo Ninh Khiết đi lên cầu, chuẩn bị qua cầu đến phía tây xã Thành Trung. Hắn cho rằng mình rất giữ lời, đã đồng ý cho người ta một trăm ngàn thì sẽ đưa một trăm ngàn, dù sao đối với hắn thì một trăm ngàn cũng không đáng là gì.
Nhưng Hạ Thiên vừa đi được vài bước thì lại bị cản, một âm thanh phụ nữ truyền vào tai:
- Tiểu tử, chờ chút, quyên một đồng tiền đi.
Hạ Thiên nhìn lại, hắn phát hiện cản đường mình là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, vì vậy dùng giọng kỳ quái nói:
- Sao phải cho cô một đồng? Cô là ăn mày sao?
Ninh Khiết nghe nói như vậy thì lập tức muốn cười, mà vài nhóm nam nữ bị người phụ nữ trung niên này ngăn lại cũng rất muốn cười. Người này rõ ràng là độc miệng, người ta rõ ràng là nói quyên tiền, hơn nữa là nói đến nghĩa vụ quyên tiền, hắn lại coi người ta là ăn mày, nhưng còn chăm chú hỏi người ta, đúng là mất mặt.
Người phụ nữ trung niên này họ Bạch, đám người đi cùng gọi nàng là chị Bạch, mà vài người bị chặn lại yêu cầu quyên tiền cũng biết chị Bạch này là thành viên của hội từ thiện Cảng Thành. Mỗi người chỉ bỉ ra một đồng tiền, vì vậy cũng không có gì, nếu kẻ nào không quyên tiền thì sợ rằng sẽ bị nói vài câu giáo dục đạo đức, điều này làm người ta cảm thấy rất phiền phức. Đặc biệt là những người mà trên người không có tiền lẻ, tuy bọn họ muốn cúng một đồng để chạy đi nhưng trên người chỉ có tờ một trăm đồng, đối phương lại bắt phải quyên tiền, điều này cực kỳ khó chịu, nếu quyên góp một trăm đồng sẽ rất đau lòng.
- Tiểu tử, chú em nói gì vậy? Ai là ăn mày? Ai là ăn mày? Hừ, đây là quyên tiền theo nghĩa vụ, biết cái gì gọi là quyên tiền không? Biết cái gì có nghĩa là giúp người làm niềm vui không? Chú em có biết... ....
Chị Bạch bắt đầu mất vui, vì vậy mà mở miệng dạy bảo Hạ Thiên.
Đám người bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Thiên, chị Bạch kia có bản lĩnh chanh chua, điều này làm bọn họ rất đau đầu, trong nhóm đã có vài người lãnh giáo. Nhưng bọn họ cũng không muốn cãi nhau với chị Bạch này ở đây, nếu không bọn họ sẽ bị chụp mũ tội danh không đồng tình.
Nhưng Hạ Thiên lại nói:
- Tôi không nợ tiền chị, mà chị lại đòi tiền tôi ở đây, vì vậy chị là ăn mày. Vài ngày trước có một tên ăn mày nói cho tôi biết, phần lớn ăn mày là lừa đảo, mà tôi ghét lừa đảo, vì vậy một đồng cũng đừng hòng.