Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1044 : Vừa làm một chuyện tốt
Ngày đăng: 04:55 20/04/20
- Nói rất hay!
- Anh bạn, anh ủng hộ chú.
- Chửi rất hay!
... ....
Vài người giơ ngón cái với Hạ Thiên, còn có vài tên khẽ tán thưởng, nhưng bọn họ không dám lớn tiếng, dù thế nào thì Hạ Thiên cũng thật sự xả giận cho bọn họ.
- Cậu xem, cậu xem mình có ý thức gì vậy? Một đồng tiền cũng không chịu quyên cho người nghèo, cậu nói xem có loại đàn ông như vậy sao? Đàn ông như cậu mà còn muốn cô gái nhà người ta... ....
Chị Bạch có vẻ rất tức giận, nàng lớn tiếng răn dạy Hạ Thiên.
Nhưng đúng lúc này có một âm thanh vang lên cắt đứt lời chị Bạch:
- Này dì, chồng tôi có tương lai hay không, điều này hình như chỉ mình tôi là quan tâm, không cần chị phải kích động như vậy chứ?
Người mở miệng tất nhiên là Ninh Khiết, thật ra ban đầu nàng cũng có ý nghĩ cho đối phương một đồng tiền, nhưng Hạ Thiên không muốn cho, bây giờ người phụ nữ trung niên lại mắng vốn, điều này làm nàng mất hứng. Nếu nó chồng nàng không biết đồng tình với người nghèo thì nàng tuyệt đối tán thành, nhưng nếu nói hắn không có tương lai thì thật sự thái quá, nếu thật sự không có tương lai, nàng không biết có bao nhiêu đàn ông có tương lai hơn chồng mình.
Nghe được lời nói của Ninh Khiết thì mọi người cùng nhìn về phía nàng, sau đó trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ, đúng là sự thật trần trụi, chị Bạch kia vừa nói người ta sẽ không tìm được bạn gái, bây giờ người ta đã có một người vợ đẹp như ngôi sao.
Khi thấy Ninh Khiết thì chị Bạch kia cũng sững sờ, sau đó nàng lại chuyển đổi mục tiêu giáo dục:
- Này người đẹp, em xinh đẹp như vậy thì cần gì phải theo chân loại đàn ông không có tương lai? Với điều kiện của em chỉ cần tùy tiện cũng tìm được nhiều đàn ông mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều. Để chị nói nhé, một tên đàn ông mà một đồng không dám bỏ ra, dù hắn thật sự có tiền cũng sẽ không cho em... ....
- Chết tiệt, cút ngay.
Hạ Thiên tung ra một cước đá văng người phụ nữ trung niên lắm mồm, đúng là muốn chết.
Mọi người chợt ngẩn ngơ, người anh em này được ủng hộ thì hình như làm thái quá một chút thì phải, cứ như vậy mà trực tiếp đạp văng người ta sao? Phải biết rằng bên cạnh còn có camera, đây là quyên tiền theo nghĩa vụ, còn có phóng viên đi theo phỏng vấn, nếu động tác đánh người bị người ta thu được, sợ rằng sẽ rất phiền toái.
Khi mọi người còn đang lo lắng cho Hạ Thiên, đúng lúc này Hạ Thiên lại lóe người đến bên cạnh máy quay, hắn dùng một tay cầm lấy camera, sau đó đập mạnh xuống đất, đồng thời bất mãn nói một câu:
Ninh Khiết quay đầu lại hỏi.
- Ninh tiểu thư, bây giờ đã là giữa trưa, không bằng chúng ta cùng dùng cơm nhé? Chúng tôi mời khách, nếu không chúng tôi cũng cảm thấy rất ngại.
Tô Cầm nhanh chóng nói, trong lòng thật ra có ý nghĩ khác, Ninh Khiết này chắc chắn lại lịch không nhỏ, ít nhất cũng là phú bà, mà nàng và Lục Huy chẳng có bối cảnh gì ở đây, khó có cơ hội làm quen một người như vậy. Bây giờ bọn họ làm quen, biết đâu sau này sẽ được phú bà kia hỗ trợ.
- Đúng vậy, cùng dùng cơm.
Lục Huy cũng nói lời mời, hắn thật sự cảm thấy có chút xấu hổ.
Ninh Khiết quay đầu lại nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, cậu thấy thế nào?
- Được, vậy thì đi dùng cơm, tôi cũng có hơi đói.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó đồng ý, tuy bây giờ còn chưa đến mười một giờ nhưng muốn ăn cơm cũng không có vấn đề. Hắn cảm thấy đói bụng vào lúc này vì sáng sớm còn chưa ăn sáng.
- Ninh tiểu thư, tôi vào gửi tiền rồi ra ngay.
Lục Huy dùng giọng xấu hổ nói.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, nàng cũng hiểu việc làm của Lục Huy, nếu là trước kia nàng cầm trên tay một trăm ngàn cũng sẽ rất lo lắng, nhất định sẽ đi gửi ngân hàng.
Bây giờ ngân hàng cũng không có nhiều người, gửi vào dù sao cũng nhanh hơn lấy ra, vì vậy Lục Huy nhanh chóng làm xong mọi thứ, đồng thời cũng xác nhận Ninh Khiết đưa cho mình đúng một trăm ngàn. Vô tình trong lòng hắn sinh ra cảm giác nói không nên lời, có chút kích động, phần nhiều là ngạc nhiên, đến bây giờ hắn cũng cảm thấy khó tin, không ngờ trên người mình lại phát sinh sự kiện thế này.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi khu tây của xã Thành Trung, sau đó bọn họ cùng ngồi taxi. Ngày thường Lục Huy có khách thì sẽ đưa đến khách sạn ở gần khu vực nhà mình, nhưng lúc này người ta cho hắn một trăm ngàn, hắn khó thể nào mời khách ở vị trí như vậy. Vì thế hắn khẽ cắn môi, đi đến một nhà hàng tiệc đứng, đó là một nhà hàng hải sản xa xỉ, năm trăm đồng một người, vì độ nặng một trăm ngàn, hôm nay hắn quyết định bỏ ra một bữa cơm hai ngàn.
Nhà hàng này không tính quá xa, mười phút trôi qua, bốn người xuống xe, đã đến nơi. Khi đi vào thì Hạ Thiên hỏi Ninh Khiết:
- Vợ quỷ keo kiệt, nhà hàng tiệc đứng này có phải ăn bao nhiêu cũng được không?