Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1045 : Dùng hai từ hũ gạo cũng khó thể miêu tả được
Ngày đăng: 04:55 20/04/20
- Có nghĩa là thích ăn gì cũng được, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Ninh Khiết khẽ trả lời, trong lòng cũng thầm nghĩ bữa ăn này nhà hàng tám phần sẽ lỗ vốn. Hạ Thiên có thể nói là vua dạ dày, nếu quán này làm cơm hợp khẩu vị, sợ rằng hắn sẽ ăn sạch sẽ.
Lục Huy và Tô Cầm cũng cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ tên Tống Tử này chưa từng ăn tiệc đứng bao giờ sao?
Vừa rồi bọn họ ở trên taxi đã làm quen lẫn nhau, cũng biết tên của đối phương, nhưng cũng chưa nói được gì nhiều.
Bốn người vào nhà hàng, nhân viên phục vụ dùng vẻ mặt cười tươi chào đón, có vẻ rất nhiệt tình, nhưng Ninh Khiết thầm nghĩ, đợi lát nữa đám người này sẽ khó thể cười nổi.
Ninh Khiết dự cảm không sai, một phút sau, tất cả nhân viên phục vụ đã cười không nổi, mà có gần mười nhân viên phục vụ trong quán vây lại xem Hạ Thiên. Lúc này quản lý nhà hàng cũng đã căn dặn đám nhân viên phục vụ, sau này cho tên kia vào sổ đen, không thể cho vào đây dùng cơm, nếu không bọn họ sẽ lỗ sặc máu.
Nửa giờ sau tên quản lý nhà hàng thật sự có xúc động muốn đổi Hạ Thiên ra, nhưng cuối cùng hắn cũng nhẫn nhịn được. Đây là tiệc đứng của một nhà hàng nổi tiếng, dù khách ăn nhiều nhưng hắn cũng không thể đuổi đi, nếu không hôm nay hắn không lỗ nhưng lại mất thanh danh.
Một giờ sau tên quản lý muốn hộc máu, chỗ này hơi đắt nên khách hàng cũng không tính là nhiều, hơn nữa bình thường thì khách tối sẽ nhiều hơn khách trưa, vì vậy bữa trưa không chuẩn bị quá nhiều thức ăn, đại khái chỉ cho một trăm người ăn mà thôi. Nhưng bây giờ số lượng chắc chắn phải giảm đi một nửa.
- Trên đời này sao lại có hũ gạo như vậy? Không đúng, phải là lu gạo, cũng không đúng, dùng lu gạo cũng không thể miêu tả cho đúng, hừ, đúng là khốn kiếp.
Tên quản lý thầm mắng.
Lục Huy và Tô Cầm cũng hoàn toàn choáng váng, người này có thể ăn như vậy sao?
Ninh Khiết thì có vẻ rất bình tĩnh, vì tình huống này đại khái trong dự đoán của nàng.
- À, ăn nó rồi, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mỹ mãn, hương vị món ăn ở đây là rất tốt.
Khi thấy Hạ Thiên chuẩn bị đứng lên bỏ đi thì quản lý nhà hàng và và nhân viên phục vụ không hẹn mà cùng thở dài, lu gạo kia cuối cùng cũng bỏ đi.
- Tiên sinh đi thong thả, hoan nghênh lần sau quay lại ủng hộ.
Hạ Thiên đi ra khỏi nhà hàng thì người đẹp tiếp tân cười rất sáng lạn, cũng nói lời như xưa.
Hạ Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đẹp tiếp tân:
- Câm miệng, nếu không tôi cũng cho ăn đòn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Manh.
Tiểu Manh chợt hoảng sợ, nàng ngoan ngoãn nói.
- Vợ, chiếc xe kia trống.
Hạ Thiên thấy một chiếc taxi, hắn lập tức kéo Ninh Khiết đến.
Khi thấy Hạ Thiên và Ninh Khiết chuẩn bị lên taxi bỏ đi thì Lục Huy và Tô Cầm cũng nhanh chóng bỏ đi, trong lòng còn đang thầm nghĩ, Vương Lôi chụp ảnh làm gì? Chẳng lẽ muốn bám vào đại mỹ nữ Ninh Khiết? Nhưng người này mang theo phụ nữ còn chụp hình Ninh Khiết, đúng là quá đáng.
Sau khi bọn họ bỏ đi thì Vương Lôi đã bò lên, sau đó hắn nhặt điện thoại lên rồi nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Hừ, dám đánh tao sao? Tưởng rằng đập vỡ điện thoại thì tao không có ảnh của chúng mày sao?
Tiểu tử Vương Lôi này muốn chụp cái gì thì cũng chỉ có hắn biết được mà thôi.
Hạ Thiên và Ninh Khiết cũng không quan tâm đến chuyện này, bọn họ đi đến khu bán máy tính, mua một chiếc máy tính giá hơn hai ngàn. Ninh Khiết muốn mua thêm cho Hạ Thiên một cái, nhưng hắn nói mình không cần, vì hắn sợ mình lên mạng sẽ gặp Tiểu Yêu Tinh. Nếu hắn để lộ vị trí cho Tiểu Yêu Tinh thì sẽ rất phiền, vì thế hắn nghĩ rằng không có máy tính sẽ an toàn hơn.
Hạ Thiên và Ninh Khiết mua máy tính xong thì lên xe về nhà, nhưng lúc này bọn họ lại không may, vì dính kẹt xe.
Ninh Khiết và Hạ Thiên đang bị kẹt xe ở nơi đây, mà ở khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, có một cô gái đang cầm một tấm hình hỏi:
- Chào anh, xin hỏi anh có từng gặp người này bao giờ không?
Trên ảnh là một cô gái đẹp như hoa, là Ninh Khiết, mà người hỏi không phải là ai khác, chính là Trương Đan, đi cùng Trương Đan còn có Sở Phàm.
Sáng nay bọn họ đã đến đây, liên tục hỏi thăm trong khu vực, có người nói đã từng gặp Ninh Khiết nhưng không biết rõ chỗ ở của đối phương. Điều này làm Trương Đan càng thêm tin tưởng Ninh Khiết ở gần đây, vì vậy nàng liên tục tìm kiếm.
- Tôi biết cô ấy ở đâu.
Trương Đan lại hỏi thăm một người, đối phương lắc đầu, nhưng bên cạnh lại vang lên một âm thanh.