Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1046 : Người đàn ông mặc áo da đen quỷ dị

Ngày đăng: 04:55 20/04/20




Trương Đan quay đầu lại nhìn, nàng phát hiện đứng cách đó không xa là một người đàn ông mặc áo da đen, khoảng ba mươi tuổi, cao lớn khỏe mạnh.



- Anh biết rõ bạn ấy ở đâu sao?



Trương Đan đi đến, nàng dùng giọng vội vàng hỏi.



- Tất nhiên là biết, tôi còn biết cô ấy tên là Ninh Khiết.



Người đàn ông mặc áo da mỉm cười với Trương Đan, hắn rất tuấn tú, cười như mùa xuân tỏa nắng làm cho Trương Đan có chút thất thần, càng làm cho Sở Phàm ở bên cạnh cảm thấy ghen ghét, nếu nói về tướng mạo thì đối phương hơn hắn rất nhiều.



- Anh thật sự biết Ninh Khiết?



Trương Đan lập tức vui mừng:



- Vậy anh nói cho tôi biết bạn ấy đang ở đâu được không?



- Tiểu thư, tôi thật sự biết rõ Ninh Khiết ở đâu, nhưng tôi cũng không thể tùy tiện nói rõ địa chỉ của cô ấy cho người ngoài. Bây giờ cô ấy không muốn bị người ta quấy rầy, vì vậy tôi cũng không biết cô ấy có muốn gặp người hay không. Thế này đi, hay là cô nói cho tôi biết, cô là gì của cô ấy?



Người đàn ông mặc áo da vẫn nở nụ cười trên môi, lời nói cũng hợp tình hợp lý.



- Tôi là bạn của bạn ấy, là bạn tốt, nhất định bạn ấy sẽ gặp tôi.



Trương Đan vội vàng nói:



- Nếu anh không tin thì cứ điện thoại hỏi bạn ấy, nếu bạn ấy biết rõ tôi ở đây thì sẽ đến đón.



Trương Đan nói đến đây thì hỏi một câu:



- Anh biết số điện thoại của bạn ấy không? Nếu anh biết, anh nói tôi biết cũng được, tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho bạn ấy.



- Thật ra tôi và Ninh tiểu thư cũng không tính là quen thuộc, nên tôi không có số điện thoại của cô ấy, mà cô thật sự là bạn của Ninh tiểu thư sao?



Người đàn ông mặc áo da có chút chần chừ, hắn lo lắng hỏi một câu.



- Đúng vậy, tôi là bạn của cô ấy.


Ninh Khiết chần chừ một chút rồi mở miệng nói.



Sử Kình Tùng phất tay cho đám cảnh sát bên cạnh đi xa, sau đó khẽ nói:



- Ninh tiểu thư, bây giờ cô có thể nói, bọn họ đã đi xa.



- Tổ trưởng Sử, chúng ta không phải lần đầu tiên có liên hệ với nhau, chúng tôi là ai, chắc anh cũng hiểu một phần. Tôi hy vọng anh hiểu cho, tôi và chồng cũng bị người ta lưu ý.



Ninh Khiết thật ra không biết Sử Kình Tùng biết được nhiều hay ít, vì vậy nàng cố ý nói hàm hồ.



- Ninh tiểu thư yên tâm, vụ án này tuyệt đối sẽ không liên quan đến cô và Tống tiên sinh, tôi chỉ muốn biếtt thân phận của người bị hại, như vậy sẽ thuận tiện cho quá trình điều tra.



Sử Kình Tùng vội vàng nói.



- Tổ trưởng Sử quả nhiên là người hiểu lý lẽ.



Ninh Khiết cười nhạt một tiếng:



- Cô ấy là Trương Đan, đến từ thủ đô, nam là Sở Phàm, là bạn học với cô ấy thời đại học. Cô ấy có lẽ mới đến đây thời gian ngắn, vì vậy tôi nghĩ bọn cướp cũng không hướng về phía cô ấy. Hôm qua Sở Phàm đã từng bị một nhóm người phục kích, có lẽ anh ấy cũng đã báo cảnh sát, anh có thể về điều tra, sợ rằng sự việc này hướng về phía anh ấy.



- Cám ơn Ninh tiểu thư cung cấp thông tin, điều này hỗ trợ rất lớn cho chúng tôi.



Sử Kình Tùng tỏ ra cảm kích.



- Tổ trưởng Sử, tôi nghĩ có máy quay, các anh có thể nhanh chóng biết được bộ dạng bọn cướp. Tôi biết các anh phá án vất vả, vì vậy tôi đưa ra một trăm ngàn làm tiền thưởng nếu Trương Đan được cứu trở về. Mặt khác nếu bọn cướp yêu cầu tiền chuộc thì cũng có thể liên lạc, chúng tôi sẽ giao tiền chuộc.



Ninh Khiết nói xong thì nói số điện thoại của mình cho Sử Kình Tùng:



- Nếu vụ án có tiến triển gì, tổ trưởng Sử cứ điện thoại cho tôi.



- Được, Ninh tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được Trương Đan.



Sử Kình Tùng vội vàng nói, trong lòng có chút kích động, vì những năm nay có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tiền thưởng kích thích thì làm việc sẽ mạnh mẽ hăng say hơn. Tuy tiền lương cảnh sát Cảng Thành là không thấp nhưng nếu phá một vụ án mà được thưởng một trăm ngàn thì hấp dẫn rất lớn, dù phân chia một ít cho thủ hạ thì hắn cũng có trong tay vài chục ngàn.