Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1110 : Chỉ là thiếu nợ sàm sỡ mà thôi

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




An Khả Khả nghe nói như vậy thì chợt choáng váng, điều này...Thật sự có người xen vào việc người khác sao? Dù là kẻ ngốc cũng biết bọn họ đang đùa giỡn, vì nàng vừa hô sàm sỡ vừa ôm cổ Hạ Thiên, nào có cô gái nào bị sàm sỡ mà phối hợp như vậy? Hơn nữa nàng còn vừa hô vừa cười cơ mà?



- Không đúng, nghe âm thanh thì có vẻ là nữ.



An Khả Khả chợt phát hiện tình cảnh không đúng, sau đó bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện rốt cuộc là kẻ nào xen vào việc của người khác.



An Khả Khả thấy một cô gái khá xinh đẹp, trên người mặc áo lông khá dày, phía dưới là quần jean, giầy thể thao, cách ăn mặc này có chút tương tự như nàng. Mà dáng người cô gái kia cũng khá tốt, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân.



- Ủa, sao quen vậy ta? Hình như đã gặp nhau rồi thì phải?



An Khả Khả chợt cảm thấy là lạ.



Mà Hạ Thiên ở bên kia cũng bất mãn nói:



- Này, Triệu Thanh Thanh, muốn ăn đòn sao?



"Triệu Thanh Thanh?"



An Khả Khả nhanh chóng nghĩ ra, nàng và Triệu Thanh Thanh tuy không quen nhưng cũng không phải không biết, nàng nhớ rõ đã từng gặp Triệu Thanh Thanh một lần ở nhà Tiểu Kiều, hèn gì cảm thấy quen mắt.



- Khụ khụ, sư phụ, người ta chỉ thấy những lời này rất vui mà thôi. Còn nữa, sư phụ, người ta không sợ bị đánh, chỉ là thiếu sàm sỡ mà thôi.



Triệu Thanh Thanh tỏ ra rất chuyên chú, nàng chỉ vào An Khả Khả trên cổ Hạ Thiên:



- Anh đừng sàm sỡ với cô ấy, đến mà sàm sỡ với em, em không ngại, đảm bảo sẽ không hô, sẽ rất phối hợp, anh muốn làm sao cũng ok, tuyệt đối không ngại.



- Phì!



An Khả Khả lập tức cười thành tiếng, nàng thật sự bị Triệu Thanh Thanh trêu chọc.



- Không ngực không mông, anh không có hứng sàm sỡ em.



Hạ Thiên bĩu môi, chỉ sau một khoảng thời gian không gặp mà dáng người của Triệu Thanh Thanh đã mạnh hơn hẳn, đáng tiếc là chưa đủ để khơi gợi sự hứng thú của hắn:



- Còn nữa, lần sau nếu còn dám gọi anh là cầm thú, anh sẽ đánh em.



- Sư phụ, em sai rồi, em sẽ không gọi anh là cầm thú.



Triệu Thanh Thanh tỏ ra sám hối:


Lãnh Băng Băng chỉ biết tự nói với mình như vậy, nhưng tuy nàng nghĩ như vậy nhưng vẫn lưu lại địa chỉ trang web, nếu buổi tối Hạ Thiên về nhà thì nàng sẽ cho hắn cùng xem tin tức.



Một lúc sau có người gõ cửa:



- Cục trưởng.



- Chuyện gì?



Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.



- Có một vị Tiêu tiên sinh muốn đến thẩm tra, cục trưởng cục công an thành phố nói nếu có thể thì chị có thể tự mình quan tâm đến vị này dùm, đã có thông báo từ cục công an thành phố.



Viên cảnh sát tiến vào nói.



- Tiêu tiên sinh?



Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, nàng thầm nghĩ không trùng hợp như vậy chứ?



- Cục trưởng, nghe nói vị Tiêu tiên sinh kia là Tiêu Đại Minh, là phú thương từ bên ngoài đến, đến đây điều tra một vụ án năm xưa, tinh huống cụ thể tôi không biết rõ ràng.



Viên cảnh sát nói.



- Biết rồi, khi nào ông ấy đến đây thì báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ đích thân tiếp đãi.



Lãnh Băng Băng phân phó, khi biết được người kia là Tiêu Đại Minh thì nàng lập tức đồng ý.



- Vâng, cục trưởng.



Viên cảnh sát gật đầu nói.



Mười phút sau Tiêu Đại Minh đến cục cảnh sát, ông ta cũng không đến một mình, đi theo còn có thư ký văn phòng khối chính quyền thị ủy. Nhưng vị thư ký này biết rõ bối cảnh của Lãnh Băng Băng, vì vậy rất khách khí với nàng.



Tiêu Đại Minh hơn bốn mươi, dung mạo không sâu sắc, không cao, có hơi gầy. Ông ta đến đây nói rằng muốn điều tra vụ án mười sáu năm trước, cũng chính là vụ mà con trai của ông ta bị lừa bán đi. Nhưng cũng không phải ông ta muốn điều tra tư liệu báo án, chẳng qua chỉ muốn biết trong thời gian nửa năm có sự kiện đứa bé ba tuổi nào chết hay không?



- Tiêu tiên sinh, ông nghi con trai mình chết rồi sao?



Lãnh Băng Băng hỏi một câu như vậy, nàng nãy giờ luôn quan sát Tiêu Đại Minh, nàng muốn xem đối phương có gì đó tương tự Hạ Thiên hay không, nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra hai người không có gì tương tự.