Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1112 : Chuyện cũ đau lòng
Ngày đăng: 04:56 20/04/20
- Chỗ này thì có gì đặc biệt?
Lãnh Băng Băng vô thức nhìn khắp bốn phía, sau đó nàng phát hiên nơi này ngoài có nhiều người qua lại thì hình như chẳng có gì đặc biệt cả.
- Năm xưa tôi đã gặp được thần tiên tỷ tỷ ở đây.
Trong mắt Hạ Thiên lóe lên cái nhìn dịu dàng:
- Băng Băng, chị chưa được gặp thần tiên tỷ tỷ, nhưng sau này chị sẽ được gặp, thần tiên tỷ tỷ thật sự rất đẹp, rất dịu dàng, thật sự là tiên nữ, hơn nữa còn là tiên nữ cực kỳ xinh đẹp.
Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng cũng không biết nhiều về thần tiên tỷ tỷ trong lời nói của Hạ Thiên, nhưng nàng biết người này rất quan trọng với hắn, dù nàng hay Tiểu Kiều đều thua xa thần tiên tỷ tỷ trong mắt hắn.
- Năm đó khi tôi mới ba tuổi thì mẹ dẫn đến nhà trẻ, sau đó tôi được gặp thần tiên tỷ tỷ, cuối cùng tôi cùng thần tiên tỷ tỷ bỏ đi, cùng thần tiên tỷ tỷ lên núi mười sáu năm, sau đó mới xuống núi.
Hạ Thiên tiếp tục nói:
- Tôi luôn nói cho người khác biết mình rất thích thần tiên tỷ tỷ, vì vậy thừa dịp mẹ không chú ý mà bỏ chạy cùng chị ấy, nhưng thật ra không phải là như vậy.
- Là thế nào?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải khẽ hỏi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn ra một vị trí cách vài chục mét:
- Chỗ đó trước kia có một siêu thị nhỏ, tôi còn nhớ buổi sáng hôm đó mẹ dẫn tôi đến đây, nói sẽ mang tôi đi nhà trẻ, vì tôi đã ba tuổi, nên đi nhà trẻ. Nhưng lúc đó tôi biết mẹ đang gạt mình, vì khi đó những đứa trẻ nhà hàng xóm cũng đã nghỉ, lúc đó tất cả nhà trẻ cũng đã nghỉ.
Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng biết Hạ Thiên trước nay luôn nói mình thông minh, điều này tuyệt đối không phải nói bừa. Những sự việc khi mới ba tuổi mà hắn còn nhớ rõ ràng, lúc ba tuổi mà hắn hiểu được nhiều chuyện như vậy, nếu không thông minh thì thật sự không thể nào làm được.
Mà Lãnh Băng Băng cũng hiểu sự kiện năm xưa chắc chắn tạo nên đả kích rất lớn cho Hạ Thiên, nếu không hắn sẽ chẳng nhớ rõ ràng chi tiết như vậy. Ba tuổi, phải biết rằng khi đó dù thông minh thì cũng chỉ ba tuổi, Lãnh Băng Băng tự nhận mình không ngốc, cũng đừng nói là ba tuổi, dù là những việc xảy ra khi nàng năm tuổi, nàng căn bản đều quên sạch.
- Chúng tôi đến đây, mẹ hỏi tôi có muốn uống nước trái cây hay không, tôi nói muốn, thế là mẹ sang bên kia mua nước trái cây, tôi ở đây chờ.
Lãnh Băng Băng trầm mặc, một lúc lâu sau nàng nói:
- Chồng, hay cậu khỏi suy nghĩ nhiều, nếu cậu thật sự không muốn biết bọn họ, cậu coi như không biết chuyện này, chỉ cần cậu không xuất hiện thì bọn họ cũng chẳng tìm được cậu.
Hạ Thiên không nói gì, ánh mắt có chút lơ lửng, giống như đang suy nghĩ về vấn đề nào đó.
- Chồng, đừng ghĩ về vấn đề này nữa, chúng ta về nhà thôi.
Lãnh Băng Băng dùng giọng dịu dàng nói:
- Tôi sẽ hầu hạ cậu thật tốt.
- Được, chúng ta về nhà.
Hạ Thiên gật đầu sau đó bế Lãnh Băng Băng lên.
- Chồng, xe của tôi còn ở bên kia...Thôi khỏi, không cần xe, cậu ôm tôi về đi.
Lãnh Băng Băng định lái xe về nhà, nhưng nàng cảm thấy để Hạ Thiên ôm chạy đi vẫn nhanh hơn, nàng cũng không thèm quan tâm đến chiếc xe.
Vài ngày sau Lãnh Băng Băng đều không đến cục cảnh sát, nàng cũng rất ít khi rời khỏi nhà, nàng hầu như bỏ ra tất cả thời gian để làm bạn với Hạ Thiên.
Lãnh Băng Băng thầm nghĩ dùng nhiệt tình của mình để an ủi Hạ Thiên, nàng muốn hắn vui vẻ, những ngày qua nàng đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, thậm chí còn chủ động quyến rũ hắn. Vì vậy mà cả hai đều liều mạng vận động cực hạn trong phòng ngủ, có thể nói tất cả vị trí trong căn nhà đều có dấu vết hoạt động của hai người.
Lãnh Băng Băng ngày xưa là người đẹp băng giá lạnh lùng, bây giờ nàng trở nên nhiệt tình như lửa. Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian này nàng đều thấy hoang đường, cảm thấy hai gò má nóng như lửa đốt.
Nhưng Lãnh Băng Băng cảm thấy mình không uổng phí, Hạ Thiên không nhắc đến chuyện cũ, hắn có vẻ đã khôi phục lại như thường. Lúc này hắn rất say mê cơ thể của nàng, tất cả đều giống như trước kia, người đàn ông này rõ ràng đã khôi phục lại như thường.