Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1113 : Anh đúng là thùng cơm

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




Có một số việc mà Lãnh Băng Băng không thể khống chế được, đó là hành động của Tiêu Đại Minh.



Không thể nghi ngờ Tiêu Đại Minh quyết tâm tìm được đứa con của mình, lúc bắt đầu hắn chỉ đăng tin lên những trang web bản địa của Giang Hải, nhưng vài ngày qua không những chỉ là thành phố Giang Hải mà tất cả trang web trong nước đều đưa tin.



Trên báo chí Giang Hải cũng bắt đầu có những bản quảng cáo, thậm chí trên đài truyền hình cũng bắt đầu phát tin, rõ ràng hành động của Tiêu Đại Minh đã càng lúc càng lớn.



Thậm chí ngay hệ thống tin nhắn của điện thoại cũng có phần tin tức trên, ngay cả điện thoại của Hạ Thiên cũng nhận được bản tin đó, rõ ràng Đại sư phụ của Hạ Thiên nói rất đúng, dù lão muốn giấu nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ biết được chuyện này, vì vậy không bằng nói cho hắn biết sớm một chút, để hắn tự đưa ra quyết định.



Nhưng bây giờ Lãnh Băng Băng cũng không phải lo lắng như vậy, vì những ngày qua Hạ Thiên dù nhìn thấy những sự kiện kia trên báo đài hay ti vi đều tỏ ra rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm.



Lại là một đêm vui vẻ, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, với kinh nghiệm của Lãnh Băng Băng thì mỗi lần như vậy chồng sẽ còn vận động vài lượt trên người mình, nhưng hôm nay lại quá không tầm thường, người đàn ông này thành thật mặc quần áo, còn giúp nàng mặc quần áo.



- Băng Băng, tôi phải đi.



Hạ Thiên cuối cùng cũng nói với Lãnh Băng Băng.



- Sao?



Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng không nhịn được phải hỏi một câu:



- Đi đâu?



Thật ra hôm qua Lãnh Băng Băng đã nghĩ mình nên đi làm, vì bây giờ đã qua ngày nghỉ, cục cảnh sát cũng chính thức đi làm vài ngày rồi. Tuy một cục trưởng như nàng có ở nhà cũng không ai làm gì, nhưng dù sao như vậy cũng không quá tốt, chủ yếu là nàng cảm thấy tâm tình của Hạ Thiên đã tốt hẳn lên, nàng cũng không cần tiếp tục điên khùng ở nhà với hắn.



Nhưng Lãnh Băng Băng không ngờ Hạ Thiên là người đề xuất sẽ đi, phải biết rằng trước kia dù có đuổi hắn cũng chưa chắc đã đi.



- Chẳng lẽ giống như người ta nói, đàn ông khi có được phụ nữ sẽ chẳng còn coi trọng nữa?



Lãnh Băng Băng không khỏi suy nghĩ miên mang, đúng là không có biện pháp, ai bảo biểu hiện của Hạ Thiên lúc này quá khác thường?



- Trước tiên tôi đi tìm Tiểu Kiều, sau đó sẽ đi đến thủ đô.



Hạ Thiên Trả lời:



- Tôi không muốn cả ngày phải nhìn thấy phần tin tức bọn họ đi tìm tôi, tôi còn có nhiều chuyện cần giải quyết.



Lãnh Băng Băng lập tức hiểu ra, Hạ Thiên vẫn rất quan tâm đến sự kiện kia.



- Cậu muốn gặp bọn họ sao?



Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi.



- Tôi còn không biết.



Hạ Thiên lắc đầu:



- Lúc bắt đầu tôi cảm thấy rất bực bội, nhưng bây giờ đã bình thường, những ngày qua tôi nghĩ đến những chuyện khi còn bé, có vài thứ nghĩ mãi không rõ, vì vậy tôi muốn đến gặp mặt bọn họ một lần.



- Ừ, đến gặp mặt cũng tốt.




- Chồng, có chuyện gì?



Kiều Tiểu Kiều không khỏi hỏi, nàng hình như đoán được chút manh mối nhưng còn phải xác định rõ ràng.



Khách sạn Khải Duyệt.



Tiêu Đại Minh vừa cúp điện thoại, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.



Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Đại Minh đi ra mở cửa, hắn phát hiện người bên ngoài là một thanh niên.



- Ông là Tiêu Đại Minh tiên sinh phải không?



Tên thanh niên mỉm cười với Tiêu Đại Minh:



- Tôi là Kiều Đông Hải.



- Tôi là Tiêu Đại Minh.



Tiêu Đại Minh khẽ gật đầu:



- Kiều tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì?



- Tiêu tiên sinh, chúng ta vào trong nói chuyện, có chút chuyện về đứa con ông.



Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:



- Đứng bên ngoài để người khác nghe được thì không tốt cho lắm.



- Vâng, mời Kiều tiên sinh vào.



Tinh thần Tiêu Đại Minh chợt rung lên.



Kiều Đông Hải đi vào, sau đó chủ động đóng cửa phòng.



- Tiêu tiên sinh, tôi cũng không muốn lòng vòng, tôi hy vọng ông đừng tiếp tục tìm kiếm ở thành phố Giang Hải hoặc bất kỳ nơi nào khác.



Kiều Đông Hải trực tiếp nói, tất nhiên hắn đến đây vì sự nhờ vả của Kiều Tiểu Kiều, nàng không muốn tự mình đến. Tất nhiên nguyên nhân chính là nàng đến sẽ làm người ta liên tưởng đến Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện chọn người, vì vậy Kiều Đông Hải chính là lựa chọn tốt.



Vẻ mặt Tiêu Đại Minh có hơi biến đổi, trong giọng nói có vài phần tức giận:



- Kiều tiên sinh, tôi không hiểu rõ ý của anh.



- Tiêu tiên sinh, ông đừng tìm đứa con năm xưa đã từ bỏ nữa, hắn cũng không muốn các ông tìm ra.



Kiều Đông Hải thản nhiên nói:



- Còn nữa, các ông cũng không thật lòng tìm hắn, chỉ là muốn lấy tủy xương để cứu một đứa con khác, tôi nghĩ nói như vậy là quá đủ rồi.