Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1120 : Người đàn ông áo bào xám

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




- Hạ Thiên, cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý kia.



Tôn Hinh Hinh vội vàng nói:



- Tôi nói những lời kia chẳng qua để cho qua mà thôi, tôi biết rõ cậu không thể nào kết hôn với tôi, vì vậy tôi cũng không làm khó cậu, thật ra tôi cũng không ngại hư danh, cứ như vậy là được rồi.



- Chị HInh, tôi có thể kết hôn với chị.



Hạ Thiên chân thành nói:



- Chúng ta có thể bái đường thành thân, cũng có thể đến cục dân chính làm giấy kết hôn, chị thích thế nào cũng được.



- Sao?



Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ:



- Nhưng, Hạ Thiên, nếu cậu đăng ký với tôi, vậy Tiểu Kiều thì sao?



- Hì hì, chị HInh, tôi đã nghĩ một biện pháp giải quyết vấn đề này, chị không cần lo lắng, đến khi tôi xây nhà xong thì sẽ cùng các chị đến phòng dân chính làm giấy kết hôn. À, tôi cũng làm vậy với tất cả các bà vợ khác, để tránh người ta nói không công bằng.



Hạ Thiên cười hì hì, trước đó hắn không quan tâm đến vấn đề này, nhưng sau khi Thư Tịnh nói cần giấy kết hôn thì hắn bắt đầu suy xét đến điều này, sau đó hắn đã có một ý nghĩ tuyệt hảo.



- Cậu nói thật sao?



Tôn Hinh Hinh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hạ Thiên, hắn sẽ không làm hàng loạt giấy chứng nhận giả đấy chứ?



Tuy Tôn Hinh Hinh bây giờ đã tự nói mình sẽ không so đo danh phận, nàng cứ như vậy cả đời với Hạ Thiên, nàng tình nguyện như vậy. Nhưng nếu bây giờ hắn tình nguyện đi làm giấy kết hôn với nàng, điều này tuyệt đối rất vui sướng.



- Chị Hinh, tất nhiên tôi nói thật.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Sau này chị sẽ biết.



- Nhưng...Cậu có biện pháp nào sao?



Tôn Hinh Hinh có chút không quá tin tưởng.



- Tất nhiên sẽ có, người thông minh như tôi sẽ có biện pháp rất hữu dụng.



Hạ Thiên nói tràn đầy tự tin.



Tôn Hinh Hinh không nói gì nữa, nàng quyết định tin tưởng Hạ Thiên, vì nàng cảm thấy dù hắn làm giấy chứng nhận giả thì nàng cũng sẽ chấp nhận, nếu đã như vậy thì nàng cũng không quá quan tâm.



- Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ nhé, cậu không được làm chuyện xấu đấy.



Tôn Hinh Hinh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nàng khẽ nỉ non một câu rồi nằm trong ngực Hạ Thiên tiến vào mộng đẹp.


Kiều Phượng Nhi tương đối không biết nói gì hơn, chị Mộng này "biết rõ hay giả vờ ngu ngơ" vậy?



- Một lát nữa em mới ăn.



Kiều Tiểu Kiều khẽ cười một tiếng rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên:



- Chồng, vé máy bay đã đặt rồi, là sáng mai.



- Đặt vé máy bay?



Liễu Mộng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:



- Tiểu bại hoại, cậu đi đâu vậy?



- Chị Mộng, tôi phải đến thủ đô, sau này lại về.



Hạ Thiên giải thích.



- Tiểu bại hoại, sao chị vừa đến thì câu lại chạy đi? Chị sẽ nổi giận.



Liễu Mộng càng thêm mất hứng.



- Chị Mộng, thật ra hôm nay tôi vốn phải đi, nhưng nghe nói chị sẽ quay về nên đợi đến ngày mai mới đi.



Hạ Thiên vội vàng giải thích.



- Phải không?



Liễu Mộng lại vui vẻ:



- Tiểu bại hoại, tôi không giận cậu, đến đây, tôi sẽ cho cậu ăn thứ tốt.



Liễu Mộng kéo Hạ Thiên chạy lên lầu, Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải nói thầm một câu:



- Lừa đảo.



Kiều Phượng Nhi cảm thấy Hạ Thiên thật sư là lên lường gạt, nàng biết rõ đến thủ đô là quyết định tạm thời của Hạ Thiên, hắn căn bản không nói hôm nay sẽ đi, nhưng Liễu Mộng lại đơn giản tin lời hắn, đúng là không có thiên lý.



- Vì sao tên lưu manh Hạ Thiên lại gặp được Chị Mộng xinh đẹp, khờ dại và dễ lừa như vậy?



Kiều Phượng Nhi trước đó còn thầm oán Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng bắt đầu cảm thấy bất công cho Liễu Mộng, nàng cảm thấy Liễu Mộng là một cô gái như tiên nữ mà lại bị tên kia lừa gạt, đúng là không công bằng.



Lúc này Hạ Thiên cũng cùng theo Liễu Mộng vào phòng ngủ, hắn thuận tay ôm eo nàng rồi cười hì hì hỏi:



- Chị Mộng, chị cho tôi ăn bánh bao sao?