Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1121 : Tiểu quỷ tham ăn

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




- Không phải, bánh bao lát nữa sẽ cho cậu ăn, đây là thứ chị mang từ trên núi xuống, tự mình đi hái, Tuyết Liên Tử.



Liễu Mộng chợt lấy ra vài quả Tuyết Liên Tử sáng trong suốt long lanh như ảo thuật, sau đó lại đưa về phía miệng Hạ Thiên:



- Chị cảm thấy ăn rất ngon, nhưng không có nhiều, vì vậy mới cố ý để lại cho cậu.



- Chị Mộng, đây là thứ tốt.



Hạ Thiên cũng không khách khí, tất nhiên đây là những thứ mà từ nhỏ hắn đã từng nếm thử.



- Hì hì, tiểu bại hoại, có phải chị rất tốt với cậu không?



Liễu Mộng nũng nịu hỏi.



Hạ Thiên khẽ gật đầu:



- Chị Mộng, chị tốt với tôi, mà tôi cũng tốt với chị.



- Tiểu bại hoại, hôm nay cậu thật ngoan.



Liễu Mộng rất hài lòng với đáp án của Hạ Thiên, lúc này bộ váy cũng rơi xuống:



- Chị cho cậu ăn bánh bao … …



Hạ Thiên lập tức gặm ngay bánh bao lớn, Liễu Mộng duyên dáng kêu một tiếng, gương mặt đỏ hồng.



- Đúng rồi, tiểu bại hoại, còn có chuyện muốn nhờ cậu, chị Nguyệt nói có lẽ chủ nhân thật sự Thanh Phong sơn đã xuất hiện, hôm nay tôi thấy một người đàn ông mặc áo bào xám, nếu cậu gặp phải người kia thì cẩn thận một chút… Ư … …



Liễu Mộng nói rồi không nhịn được phải rên lên một tiếng.



- Tiểu bại hoại, đừng tham ăn, cậu dừng lại nghe chị nói một lời không được sao? Chị Nguyệt nói rất quan trọng … …



Sau đó Liễu Mộng còn nói thêm.



- Chị Mộng, tôi đã nghe rõ rồi, trước tiên để ăn no cái đã.



Hạ Thiên ngẩng đầu lên nói một câu, sau đó lại gặm bánh bao.



- Tiểu quỷ tham ăn.



Liễu Mộng lầm bầm một câu, sau đó nàng ôm lấy đầu Hạ Thiên.



… …



Chín giờ sáng hôm sau Hạ Thiên đã ngồi lên chuyến bay đến thủ đô, một đêm không ngủ nên lúc này hắn đang ngủ trên máy bay, khi tỉnh lại thì máy bay đã đáp xuống thủ đô.


- Anh Đại Minh, đừng quá thương tâm, chuyện đến bây giờ là ý trời, thôi thì nghe theo ý trời.



Tiêu Thủy Sinh có chút bất đắc dĩ, đến bây giờ hắn thật sự có chút đồng tình với Tiêu Đại Minh, dù Tiêu Đại Minh phát tài thì có hai đứa con nhưng cũng như không, xem ra phát tài cũng chưa hẳn là tốt.



Tiêu Đại Minh đần độn đi vào phòng bệnh, trong lòng lo lắng phải nói với vợ thế nào, nhưng một giây sau hắn đã sợ hãi:



- Tú Phân, em là sao vậy? Tỉnh lại đi.



- Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu.



Thủy Sinh cũng hô lên có chút kinh hoảng:



- Bác sĩ, mau đến đây, có nguời hôn mê.



- Sao Vậy? Sao vậy?



Một y tá chạy vào.



- Ủa… Tôi làm sao vậy?



Hàn Tiếu Tiếu lúc này cũng mở to mắt:



- Chuyện gì xảy ra? Tôi giống như đang ngủ? Ủa, vừa rồi có người đi vào thì phải… …



- Tôi cũng giống như đang ngủ… …



Vương Tú Phân lúc này cũng mở to mắt nói.



- Không có gì sao? Chú ý nghỉ ngơi.



Y tá thấy hai người đã tỉnh thì đi ngay.



- Sao hai người lại ngủ trùng hợp như vậy?



Tiêu Thủy Sinh có chút buồn bực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Có chút kỳ quái, tôi nhớ lúc nãy có hai người đi vào, một người phụ nữ rất đẹp… …



Hàn Tiếu Tiếu cố gắng nhớ lại.



- Cha, mẹ!



Một âm thanh suy yếu truyền vào trong tai mọi người, bốn người xoay lại nhìn, sau đó phát hiện Tiêu Tiểu Kiện ngồi thẳng người lên.