Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1122 : Thượng đế và thiên sứ

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




- Tiểu Kiện, con ngồi dậy làm gì? Nằm xuống, mau nằm xuống … …



Tiêu Đại Minh vội vàng chạy đến.



Vương Tú Phân cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười:



- Tiểu Kiện, bác sĩ nói con cần phải nghỉ ngơi, bây giờ tinh thần con không được tốt, ngủ thêm một lát nữa … …



- Mẹ, con cảm thấy tinh thần của con lúc này rất tốt.



Tiêu Tiểu Kiện không nhịn được phải cắt ngang với Vương Tú Phân:



- Con thấy có hơi đói, con muốn ăn thứ gì đó, à đúng rồi, mẹ, con muốn ăn thịt vịt quay Bắc Kinh.



- Sao? Tốt, tốt, bố sẽ mua cho con … …



Tiêu Đại Minh ngây người nhưng vẫn đồng ý, trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ này đã không còn sống được lâu, dù nó muốn gì thì hắn cũng muốn hoàn thành ước nguyện.



- Bố, không cần bố tự đi mua, tự con muốn ra ngoài, con không muốn nằm trên giường.



Tiêu Tiểu Kiện nói rồi bước xuống giường, hắn là người hiếu động, thích vận động, bây giờ nằm trên giường bệnh nhiều ngày, tất nhiên đã sớm không chịu đựng được.



- Tiểu Kiện, con cẩn thận một chút.



Khi thấy Tiêu Tiểu Kiện đứng lên thì Vương Tú Phân vội vàng nhắc nhở, đồng thời muốn đến dìu, vì trước đó hắn có vấn đề về khớp xương, đi đứng khó khăn.



- Mẹ, không cần đỡ, con thật sự không sao.



Tiêu Tiểu Kiện dứt khoát từ chối sự nâng đỡ của Vương Tú Phân, hắn giống như sợ mẹ không tin, vì vậy nhảy vài cái:



- Mẹ xem, con bây giờ đã tốt chưa?



Đúng lúc bụng kêu rột rột, Tiêu Tiểu Kiện khổ sở nói:



- Nhảy lên cảm thấy rất đói bụng.



Đám người trong phòng bệnh chợt ngây ngốc, có chuyện gì vậy? Trước đó Tiêu Tiểu Kiện còn nằm trên giường không dậy nổi, cả ngày mê man, không có chút tinh thần, cũng ăn không vô. Nhưng bây giờ hắn giống như biến thành một người khác, chưa nói đến vấn đề vui vẻ, còn la hét đói bụng.



- Chẳng lẽ hồi quang phản chiếu.



Tiêu Thủy Sinh thầm nói, dù là hồi quang phản chiếu thì cũng không có tinh thần quá tốt như vậy chứ?



- Con đi tắm, thay quần áo, con muốn ra ngoài một chút, ở trong này buồn chết người.



Tiêu Tiểu Kiện lúc này còn nói thêm, sau đó tự mình tìm quần áo bước vào nhà tắm.



- Chẳng lẽ … Chẳng lẽ hai người vừa rồi là thần tiên?


- Này, đừng nhìn vào bạn gái tôi, nếu anh muốn cướp, tôi sẽ liều mạng.



Hạ Thiên bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:



- Ai muốn cướp với chú? Chú nghĩ anh cũng như chú sao?



- Con bà nó, dám chê ta sao? Tiểu Lạc chính là hoa khôi của trường trung học.



Triệu Hiểu Trác trở nên bức bối, Triệu công tử mà bị chê cười sao?



- Dù sao cũng kém vợ anh.



Hạ Thiên lười biếng nói.



Triệu Hiểu Trác lập tức bực bội, tên khốn kia cướp tất cả người đẹp ở thủ đô, bây giờ còn khoe khoang sao?



- Tôi sẽ nói cho chị biết, anh đã đến thủ đô và không đến tìm.



Một lúc sau Triệu Hiểu Trác dùng giọng bực bội nói.



- Nói như vậy tưởng rằng anh sẽ đi tìm chị chú ngay sao? Đúng là không có tương lai.



Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Triệu Hiểu Trác.



Triệu Hiểu Trác lại bực tức, một lúc lâu sau hắn mới phì phò nói:



- Tôi coi như chưa gặp anh.



Triệu Hiểu Trác nói xong thì kéo tay Tần Hiểu Lạc bước đi, hắn thật sự không còn cách nào khác chịu được sự đả kích của Hạ Thiên, hắn cảm thấy đứng cách xa Hạ Thiên ra là lựa chọn tốt nhất.



Khi thấy Triệu Hiểu Trác bỏ đi thì Hạ Thiên cũng kéo Mộc Hàm vào trong Bạch Ngọc Lâu, tuy hắn đã lâu rồi chưa đến nhưng nhân viên nơi đây vẫn nhận ra, ít nhất bọn họ cũng biết Mộc Hàm, vì vậy mà bọn họ rất khách khí và sợ hãi vì chiêu đãi không được chu toàn.



- Chồng, cậu có tin không, sau khi cơm nước xong thì Bạch Tiểu Lỗi sẽ xuất hiện ở đây ngay.



Trong một gian phòng, trong lúc chờ nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, Mộc Hàm không nhịn được phải khẽ cười một tiếng.



- Vợ, tôi cảm thấy chúng ta còn chưa ăn cơm thì tiểu Hắc sẽ xuất hiện.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Sẽ không nhanh vậy chứ?



Mộc Hàm có chút nghi ngờ, nhưng nàng chưa nói dứt lời thì cửa phòng đã bị đẩy ra, một người đàn ông khôi ngô đen như dân châu Phi nhưng mặc tây trang trắng đi vào bên trong.