Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1143 : Người đẹp làm vệ sĩ

Ngày đăng: 04:57 20/04/20




Vài phút sau tên muốn chết đệ nhất thiên hạ và vừa rồi nói vài câu chia rẽ cặp tình nhân kia đã rời khỏi nhà hàng tây.



Tên này mặc một bộ quần áo rất bình thường, hắn chậm rãi đi dạo, nhìn thì có vẻ không có mục đích nhưng vô tình đã rời khỏi khu vực náo nhiệt, đã đi đến một đoạn đường xem như quạnh quẽ.



- Này, tiểu tử kia, đứng lại cho tao.



Đúng lúc này một âm thanh từ phía sau vang lên.



Tên này xoay người, hắn thấy hai tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đi về phía mình. Một nhuộm tóc vàng, một tên tóc trắng, mỗi tên có đeo một cái bông tai, nhưng một tên đeo tai trái, một tên đeo tai phải.



- Chú gọi anh sao?



Người này lười biếng hỏi.



- Nói nhảm, ông không tìm mày chẳng lẽ tìm mẹ mày?



Tên tóc vàng lên tiếng.



- Tiểu tử, xưng tên ra, anh không đánh kẻ vô danh.



Người thanh niên tóc trắng mở miệng nói.



- Anh là Hạ Thiên.



Tên kia khai báo tên, không ngờ lại chính là Hạ Thiên đã mất tích nhiều ngày, cuối cùng hắn lười biếng hỏi:



- Các chú tìm anh có chuyện gì?



- Hạ Thiên?



Tên tóc vàng hừ một tiếng:



- Con bà nó, tên khốn nạn gì vậy? Đúng là muốn ăn đòn.



- Không có việc gì, hai anh đang buồn chán, nhìn mặt chú là biết muốn ăn đòn, vì vậy các anh sẽ cho chú toại nguyện.



Tên thanh niên tóc trắng tiếp tục mở miệng nói.



Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, hắn lầm bầm:



- Anh đẹp trai thế này mà nói là nhìn mặt muốn ăn đòn sao?



- Con bà nó.



Tên tóc vàng phun một miếng nước miếng, thiếu chút nữa đã văng lên người Hạ Thiên:



- Loại như chú nhìn như shit mà dám nói đẹp trai sao?



- Tiểu tử, muốn biết cái gì gọi là đẹp trai không? Nhìn ông thì biết, ông mới là đẹp trai.



Tên thanh niên tóc trắng tự kỷ chỉ vào mình.



Hạ Thiên nhìn tên thanh niên tóc trắng rồi khẽ gật đầu:



- Chú nhìn cũng được, chỉ thiếu một chút nữa là ăn đứt Thiên Bồng Nguyên Soái.



- Thiên Bồng Nguyên Soái?


- Vợ Mị Nhi, chị cứ yên tâm, không ai giết tôi được đâu.



Hạ Thiên chẳng quan tâm:



- Đây không phải có người bảo vệ tôi sao?



- Nếu tôi không đến thì sao?



Mị Nhi tức giận nói:



- Viên Thế Phong kia cũng không nói đùa, tôi nói cho cậu biết, người ta thật sự muốn cho cậu tàn phế.



- Không sao, vài ngày nữa tôi sẽ chính thức biến tên khốn kia thành tàn phế.



Hạ Thiên không cho là đúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Rốt cuộc cậu bị thương thế nào?



Mị Nhi trầm mặc một lúc rồi hỏi, nàng vốn không tin Hạ Thiên thật sự trọng thương, nhưng sự thật bây giờ lại làm nàng không thể không tin.



- À, gặp phải một quả bom nho nhỏ.



Hạ Thiên thuận miệng nói:



- Tôi bị quả bom kia làm chấn thương, chưa thể hồi phục ngay được.



- Chưa hồi phục ngay được?



Mị Nhi khẽ thở ra:



- Cậu nói là có thể khôi phục lại được sao?



- Tất nhiên là có thể, nhưng tốc độ sẽ hơi chậm.



Hạ Thiên là người chưa từng đỏ mặt, hắn xoay chuyển ánh mắt rồi cười hì hì với Mị Nhi:



- Vợ Mị Nhi, nếu không trước khi tôi khôi phục, chị đến bảo vệ tôi nhé?



Mị Nhi do dự một lúc rồi gật đầu:



- Được rồi, vừa đúng lúc tôi được nghỉ ngơi.



Hạ Thiên lập tức hưng phấn, lúc này hắn càng thêm bội phục mình, quả nhiên mình là thiên tài, định giả vờ bị thương để đối phó với đám ngốc kia, không ngờ có thể kéo vợ Mị Nhi trước nay luôn trốn tránh đi ra. Lần này hắn quyết định phải ăn sạch vợ Mị Nhi, không để cho nàng chạy mất.



- Đưa kính râm cho tôi.



Mị Nhi vươn tay ra.



- Vợ Mị Nhi, sao bây giờ chị còn đeo kính râm?



Hạ Thiên có chút không muốn trả kính cho Mị Nhi, hắn cảm thấy như vậy là tốt hơn.



Mị Nhi trực tiếp giật lấy kính râm, sau đó đeo lên che khuất gương mặt của mình.



Hạ Thiên không khỏi thầm nghĩ, giả vờ thế này xem ra rất có lợi, ví dụ như bây giờ hắn có thể để mặc cho vợ Mị Nhi cướp lại kính râm. Nếu không thì vợ Mị Nhi biết hắn không việc gì, sẽ chạy đi mất.