Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 126 : Khách mời thám tử tư

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




Vân Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:



- Cậu lên xe khi nào?



- Người đẹp, cậu ta tiến lên cùng lúc với chị.



Tài xế trả lời.



Hạ Thiên gật đầu:



- Chị Vân Thanh, đại ca tài xế nói không sai, tôi cùng lên xe với chị.



- Hạ tiên sinh, bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần làm, tôi hy vọng anh không nên đi theo.



Vân Thanh cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng.



- Chị Vân Thanh, tôi cũng có chuyện quan trọng cần làm, chúng ta vừa lúc cùng đường, sẽ cùng đi, tôi sẽ cùng trả phí taxi.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



Vân Thanh có chút tức giận, người này sao cứ vô lại như vậy?



- Cậu có chuyện gì quan trọng?



Vân Thanh dùng giọng không vui hỏi, nàng không thích những người đàn ông quấn lấy mình.



- Tôi muốn đi gặp Mã Đình.



- Cậu!



Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi lớn, nàng khẽ nói, vẻ mặt khó thể tin:



- Cậu biết cái tên này từ đâu?



Hạ Thiên cười hì hì:



- Tất nhiên là từ miệng vị Đào tiên sinh ở sân bay.



- Rốt cuộc cậu muốn làm gì?



Vân Thanh hạ giọng còn nhỏ hơn vừa rồi, nhỏ đến mức ngay cả vị tài xế cũng không thể nghe rõ.



Hạ Thiên hơi nghiêng người, hắn ghé miệng bên tai Vân Thanh rồi nhanh chóng nói:



- Chị Vân Thanh, tôi muốn cho tên Kỷ Nam kia vào tù, nhưng tôi cũng không biết nhiều về lão, vì vậy tôi mới đến tìm chị.



- Cậu, cậu cũng biết Kỷ Nam sao?



Vân Thanh càng thêm khiếp sợ, cái tên này nàng đã nói qua với Lãnh Băng Băng, chẳng lẽ Lãnh Băng Băng nói cho Hạ Thiên?



- Người đẹp, có muốn tống hắn xuống xe không?



Lái xe đột nhiên nói một câu:



- Phía trước có chỗ dừng xe.



Vân Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng quay đầu điều chỉnh thế ngồi cho ngay ngắn rồi thản nhiên nói:



- Bác tài, không cần, anh cứ lái xe, cố gắng nhanh hơn một chút.



Dù trong lòng Vân Thanh vẫn còn rất nhiều nghi hoặc nhưng bên cạnh còn có tài xế, có một số việc không thích hợp để hỏi, nàng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.



Vân Thanh lại nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì nàng chỉ đạo lái xe:


Hạ Thiên cảm thấy không nên xem thêm, người đẹp này chưa phải là vợ hắn, chỉ có thể xem mà không được sờ, nếu cứ tiếp tục sẽ có vấn đề lớn.



- Đừng nói.



Vân Thanh đột nhiên quát lên một tiếng, thì ra lúc này có động tĩnh, một người đàn ông còn rất trẻ đeo mắt kiếng ngừng lại trước gian phòng 602.



- Chiết tiệt, là Kỷ Minh, hắn tìm được Mã Đình!



Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi lớn.



Hạ Thiên hỏi một câu:



- Kỷ Minh là ai?



- Là con của Kỷ Nam.



Trên mặt Vân Thanh lộ ra sự căm giận, nàng cắn răng:



- Còn tệ hơn cả súc sinh Kỷ Nam.



Khi Vân Thanh nói chuyện thì Kỷ Minh đã đưa tay gõ cửa:



- Đình Đình, anh là Tiểu Minh đây, anh biết em ở bên trong, mở cửa cho anh.



- Không tốt, làm sao bây giờ? Mã Đình chắc chắn biết rõ điều gì đó, không thể để Kỷ Minh bắt cô ấy đi được.



Vân Thanh cực kỳ lo lắng, nhưng nàng không có biện pháp nào khác.



- Chị Vân Thanh, như vậy tôi đuổi tên Kỷ Minh kia đi là được.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Cậu?



Vân Thanh nhìn hạ thiên, nàng cảm thấy nghi ngờ:



- Cậu được sao?



- Đình Đình.



Kỷ Minh lại gõ cửa, giọng nói đã có chút lo lắng:



- Đình Đình, em làm sao vậy? Mở cửa ngay, bệnh tim của em lại tái phát sao? Lên tiếng đi, không anh sẽ đẩy cửa.



- Tên khốn này.



Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại quay sang Hạ Thiên:



- Cậu đi đi, dùng biện pháp gì cũng được, tóm lại không thể cho Kỷ Minh mang Mã Đình đi là được.



Đến lúc này Vân Thanh cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể ký thác vào Hạ Thiên, nếu là nàng ra mặt thì sẽ không hiệu quả.



Gian phòng 602 vẫn đóng chặt, khóe miệng Kỷ Minh lộ ra một nụ cười lạnh, hắn lui về phía sau hai bước, lại nhấc chân lên chuẩn bị đá cửa.



- Này, mày làm gì vậy?



Một âm thanh bất mãn chợt vang lên phía sau, Kỷ Minh đồng thời cảm giác có người giựt tay mình, hắn vừa tung chân đá nên không thể đứng vững, chuẩn bị ngã lăn xuống đất.



Kỷ Minh nhanh chóng thu chân, sau đó hắn chống một tay xuống đất, cuối cùng mới ổn định được thân thể để không té lên mặt đất. Nhưng tình cảnh vừa rồi làm hắn giận tím mặt, hắn đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào một tên thanh niên rồi hét lớn:



- Con bà mày, không muốn sống nữa à?