Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1288 : Xem cô có ngoan không

Ngày đăng: 04:59 20/04/20




- Ký hay không cũng chẳng có vấn đề.



Hạ Thiên thuận miệng nói:



- Tôi có thể chữa cho con của các vị hết bệnh bại não, cũng sẽ biến con của anh chị trở thành kẻ bại não, nếu đổi ý thì tôi sẽ xử lý.



Hạ Thiên nói xong thì dùng châm đâm lên đầu của Bành Tiểu Đông.



- Bành tiên sinh, chuyện hiệp nghị chúng ta sẽ nói sau.



Liễu Vân Mạn cũng nói một câu, nàng thật sự không ngờ đến câu uy hiếp của Hạ Thiên, nhưng như vậy mới thật sự đúng với tính cách của hắn.



Bành Tuấn Tài gật đầu, không nói gì nữa, chỉ là dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Hạ Thiên đang thi châm. Mạnh Tiểu Mi cũng giống như vậy, tuy có lời đồn y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, bệnh nào cũng chữa hết, nhưng lời đồn là một chuyện, có thật hay không lại là chuyện khác, bọn họ chỉ có thể tận mắt thấy con được chữa tốt mới an tâm.



Bành Tuấn Tài và Mạnh Tiểu Mi đều rất căng thẳng, mà dù là Liễu Vân Mạn đứng bàng quan hay Hạ Thiên đang thi châm cũng đều cảm thấy rất bình thường. Liễu Vân Mạn tất nhiên tuyệt đối tin tưởng y thuật của Hạ Thiên, mà Hạ Thiên thì càng tin vào chính mình. Thực tế dù là trên người đứa bé Bành Tiểu Đông có rất nhiều căn bệnh khác, nhưng đối với Hạ Thiên thì không phải là vấn đề.



Chưa đến mười phút sau, Hạ Thiên đã thu hồi ngân châm, sau đó nói với Liễu Vân Mạn:



- Chị Vân Mạn, tôi đến chỗ Tiểu Kiều trước đây.



- Ừ, được.



Liễu Vân Mạn dịu dàng đồng ý.



Khi thấy Hạ Thiên đột nhiên đi ra, Bành Tuấn Tài và Mạnh Tiểu Mi chợt không có phản ứng kịp thời, mãi mười giây sau bọn họ mới nhìn về phía Liễu Vân Mạn, đồng



thanh nói:



- Liễu tiểu thư, Hạ thần y thế nào...



Liễu Vân Mạn tất nhiên hiểu hai người bọn họ muốn nói gì, vì vậy mà bọn họ chưa dứt lời thì nàng đã nói:



- Bành tiên sinh, Mạnh tiểu thư, bệnh của con hai anh chị đã được chữa xong, nếu anh chị không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra, hoặc là kiểm tra ở trong bệnh viện của chúng tôi nơi đây, chúng tôi có đầy đủ các thiết bị, trước kia tôi cũng là bác sĩ về thần kinh.



- Đã tốt rồi?



Mạnh Tiểu Mi thật sự có chút khó tin, sau đó nàng vội vàng đi đến bên giường, đỡ con mình ngồi lên. Khi nàng thấy con mình có thể ngồi vững trên giường thì nước mắt rơi như mưa, vài năm bôn ba, bây giờ nàng thật sự cảm thấy rất đáng giá.



Bành Tuấn Tài thấy tình huống như vậy thì cũng cực kỳ kích động, hắn nhìn Liễu Vân Mạn mà dùng giọng run rẩy nói:



- Không...Không cần kiểm tra, tôi tin Liễu tiểu thư.




- Cũng có chút kỳ quái, lưu manh anh sao lại quay về? Đã trễ thế này rồi, anh phải ở bên ngoài lêu lổng với người phụ nữ khác mới đúng chứ?



- À, tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó.



Hạ Thiên không muốn tranh chấp với Kiều Phượng Nhi, hắn cũng lười nói cho nàng biết, hắn đã về từ lâu rồi.



- Muốn ăn thì tự làm, tôi không rãnh nấu cho anh ăn.



Kiều Phượng Nhi căm giận nói, lưu manh này thật sự quá đáng ghét, thường xuyên lừa gạt đe dọa và chiếm tiện nghi của nàng, mà chẳng có chút trách nhiệm nào.



- Vì cái gì nha hoàn của vợ mà không nghe lời tôi?



Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, A Cửu không nghe lời, Kiều Phượng Nhi này cũng vậy.



Ôi, ai bảo những cô vợ này tìm phải những nha hoàn cứng đầu, như Sương nha đầu có phải là hay không?



Kiều Phượng Nhi không nhịn được phải phản bác:



- Nha hoàn của anh nghe lời như vậy, sao không nói cô ấy nấu cơm cho?



- Nha hoàn của tôi đang luyện công, tôi giúp chị ấy hộ pháp, nha hoàn thành thật mới có lợi, cô xem Sương nha đầu ngoan ngoãn như vậy thì sẽ có thể trường sinh bất lão, mà cô không ngoan, vài năm sau sẽ già chát. Đến khi đó dù Tiểu Kiều không đuổi cô đi, cô cũng sẽ không thể làm nha hoàn, vì sắp toi đến nơi rồi.



Hạ Thiên vừa tán thưởng Cố Hàm Sương vừa đả kích Kiều Phượng Nhi.



- Anh mới là người già.



Kiều Phượng Nhi căm giận nói:



- Mỗi ngày anh đều lêu lổng với nhiều người phụ nữ, một ngày nào đó anh sẽ bất lực, đến lúc đó dù Kiều tiểu thư có muốn anh, anh cũng xấu hổ khi ở lại.



- Tôi sẽ không già, nhưng cô nhất định sẽ biến thành bà già.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Nhưng cô nếu ngoan hơn một chút, tôi sẽ xem xét tẩy tủy cho cô, nếu ngoan hơn thì sau này biết đâu sẽ trường sinh bất tử như Sương nha đầu, vì vậy cô có già hay không là phụ thuộc vào sự ngoan ngoãn của mình.



Kiều Phượng Nhi tức giận nói:



- Anh là lưu manh đáng chết, anh uy hiếp tôi sao?