Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1293 : Không phục
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha thật sự cách hai người Vương Kiệt và Cao Khiết một đoạn tương đối xa, tất nhiên không phải là bọn họ đi không nhanh, căn bản là cố ý rơi lại phía sau, xem như cho Vương Kiệt một cơ hội tỏa sáng với Cao Khiết.
Nhưng hai người kia đang tay trong tay phát triển thuận lợi thì chẳng biết làm sao chợt có xung đột với một nhóm người khác, vừa rồi Hạ Thiên cũng không chú ý, cũng không biết bọn họ nói điều gì. Bây giờ khi nghe lại cẩn thận mới phát hiện vấn đề, sự việc hình như có liên quan đến Cao Khiết.
Đàn ông cãi nhau thường chỉ vì phụ nữ, nếu đàn ông và đàn ông cãi nhau vì phụ nữ thì không có gì là lạ, nhưng một người đàn ông và một người phụ nữ vì một người phụ nữ khác mà cãi nhau, hình như có chút không bình thường, trừ khi là vợ chồng vì vợ bé mà cãi nhau. Nhưng lúc này Vương Kiệt không phải cùng Cao Khiết cãi nhau, mà đang tranh cãi với một người phụ nữ khác.
- Cao Khiết, cô học giỏi lắm sao? Trước đó cô học phổ thông cũng giỏi nhất, thi đại học cũng điểm cao nhất, như vậy thì ngon sao? Tôi chán ghét loại người như cô, chỉ biết cả ngày đi mách lẻo với cô.
Cô gái kia có dáng người cao gầy, tương đối khá, nhưng với ánh mắt của Hạ Thiên, hắn có thể thấy được, cô gái kia không thiếu tình huống được đàn ông khai phá.
- Cô có im đi không, đừng quấy nhiễu bạn gái của tôi.
Vương Kiệt rất bất mãn, đặc biệt khi thấy Cao Khiết bị cô gái kia mắng mà không nói một lời, hắn càng thêm tức giận.
- Này, thằng mập chết bầm, bà đây chửi nó, thế nào? Mày muốn chơi sao? Nhào vô đi cưng, xem mày lợi hại hay bạn trai của tao lợi hại?
Cô gái rất kiêu ngạo, nói xong thì kéo người đàn ông bên cạnh, là một tên thanh niên cao lớn trẻ tuổi.
Rõ ràng người phụ nữ này nổi giận cũng là bình thường, vì ngoài người bạn trai cao lớn, còn có hai cặp nam nữ khác đi bên cạnh nàng, nếu muốn "chơi" thì bên nàng chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Thôi, chúng ta đi.
Cao Khiết cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng hắn chỉ kéo tay Vương Kiệt, nàng khẽ nói.
- Ơ, đi sao? Không có mặt mũi nhìn mặt tôi sao?
Cô gái cao gầy càng đắc ý:
- Tôi cũng không nói oan cho cô, trước kia cô cứ vài ngày là mách lẻo với cô giáo, cô cho rằng mình giỏi lắm sao? Tôi đã sớm nói với cô rồi, cô học giỏi còn không bằng tôi có gương mặt đẹp, cô thi đậu trường đại học Giang Hải thì sao? Còn không phải mỗi ngày cắm đầu vào máy tính, kiếm một thằng mập là bạn trai sao? Tôi thi đại học mỹ thuật, bây giờ mỗi bức tranh đã bán được giá hai mươi ngàn, sau này dù cô tốt nghiệp, đừng nói là mỗi tháng, một năm chưa chắc cũng có được hai mươi ngàn.
- Anh, cô ta nói anh là thằng mập chết bầm, tuy anh thật sự mập nhưng còn chưa chết, đánh cô ta đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sau khi Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha cưỡi ngựa chán thì đến lượt Vương Kiệt và Cao Khiết. Vương Tiểu Nha cực lực giật dây cho hai người bọn họ ngồi chung một ngựa, Vương Kiệt tất nhiên cầu còn chưa được, mà Cao Khiết có chút do dự, cuối cùng cũng đồng ý.
Hai người nhanh chóng lên ngựa, Cao Khiết ngồi sau lưng Vương Kiệt, nàng cũng rất phối hợp khi ôm eo hắn. Không lâu trước đó, khi ở trước cổng trường đại học Giang Hải thì Vương Kiệt còn nói nàng là bạn học, nhưng xem ra từ bây giờ, quan hệ giữa hai người đã biến thành tình nhân.
Loại ngựa trong những công viên thế nay thật ra đã được huấn luyện, tính cách ôn hòa, dù không bị cưỡi hay bị cưỡi cũng không có gì nguy hiểm. Vương Kiệt và Cao Khiết cưỡi ngựa chạy vài vòng cũng không có vấn đề, không có vấn đề gì ngoài ý muốn, nhưng khi bọn họ chạy được vòng thứ hai, trong khu cưỡi ngựa xuất hiện thêm vài người, bọn họ chính là nhóm người Ngô Hiểu Lộ vừa rồi.
Nhìn qua thì nghĩ rằng bọn họ đến cưỡi ngựa, nhưng Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha thật sự không quan tâm, vì công viên này không nhỏ nhưng chỗ chơi thì không nhiều, bọn họ gặp lại nhau cũng không lạ.
Đám người kia đứng bên cạnh sân, điều này vốn rất phù hợp, nhưng khi Vương Kiệt và Cao Khiết cưỡi ngựa chạy qua, Ngô Hiểu Lộ chợt hét lên một tiếng.
Tiếng hét này thật sự kinh thiên động địa, ngay cả Vương Tiểu Nha cũng hoảng sợ, Hạ Thiên thì nhíu mày, tiếng thét quá khó nghe.
Không những Vương Tiểu Nha hoảng sợ, đám người đi theo Ngô Hiểu Lộ cũng không ngờ nàng hét lên như thế, vì vậy mà cũng càng sợ hãi. Điều này vốn cũng không có vấn đề, thực tế cũng không phải chỉ có người hoảng sợ, còn có thớt mã đang chạy qua người Ngô Hiểu Lộ.
Con ngựa chợt kinh hoàng, nó dựng đứng người lên, Vương Kiệt và Cao Khiết ngồi trên lưng ngựa cũng không kịp đề phòng mà bị hất văng.
- Á!
Cao Khiết hô lên kinh hoàng.
Khi thấy anh mình sắp ngã xuống, Vương Tiểu Nha cuối cùng cũng không nhịn được, nàng vội vàng lóe người tiếp được Vương Kiệt và Cao Khiết. Hai người Vương Kiệt coi như tránh khỏi tình huống xấu, nếu không, dù không ngã chết cũng bầm mặt.
- Này, cô cố ý sao?
Vương Tiểu Nha trừng mắt bất mãn nhìn Ngô Hiểu Lộ:
- Đang yên đang lành, cô gào lên làm gì?