Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 130 : Ngắm bắn

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




- Ái chà, biết chơi phi đao à?



Hạ Thiên có chút kinh ngạc, khi thấy phi đao đến gần thì hắn khẽ vươn tay dùng hai ngón tay kẹp lấy phi đao, sau đó hắn xoay tay, phi đao phóng về phía Tam ca.



- Á... ....



Tam ca lại hét lên một tiếng thảm thương, ngực trúng phi đao, hắn ngã ngay xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Hạ Thiên dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Tam ca, sau đó lắc đầu:



- Đã quên nói cho mày biết, đã lâu rồi tao cũng chưa được chơi phi đao.



Nhị sư phụ là cao thủ chơi đao, phi đao cũng là đao, vì vậy mà Nhị sư phụ của Hạ Thiên cũng luyện tập đến mức cao siêu, cũng vì thế mà sư phụ giết người ít khi nào dùng súng. Hạ Thiên là đệ tử của Nhị sư phụ, tất nhiên kỷ thật phi đao của hắn phải tương đối khá, nhưng hắn lại không thích dùng phi đao, hắn cảm thấy dùng tiền xu và lá cây thú vị hơn rất nhiều.



Bốn phía chợt vắng lặng, đám người trong quyền quán giống như rất khó tiếp nhận sự thật là Tam ca bị đánh gục, mà ánh mắt Mã Đình nhìn Hạ Thiên cũng đã khác biệt. Lúc này cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên cho là mình nhát gan, thì ra vị này chính là cao thủ. Còn Lãnh Băng Băng thì cũng không thấy có gì là bất ngờ, dù sao nàng cũng đã biết bản lĩnh thật sự của tên lưu manh này.



- Tiểu tử nà giết Tam ca, mọi người cùng lên xử lý hắn.



Đột nhiên có một tên rống lên một câu, sau đó mười mấy người tập trung đánh về phía Hạ Thiên.



Lãnh Băng Băng kéo Mã Đình lui ra phía sau một bước, nhưng nàng vẫn nắm chặt súng để cảnh giới.



- Có biết đấm không vậy?



- Sao yếu thế?



- Quyền quán cái quái gì, dúng là một đám vô dụng.



... ....



Hạ Thiên vừa tay đấm chân đá vừa phàn nàn, mười vị cao thủ quyền quán đã nằm đầy đất, mà Hạ Thiên thì bực bội chạy đến cho mỗi tên một đá, hắn ra vẻ rất bất mãn:



- Tôi thích nhất là dùng nắm đấm đánh nhau, còn tưởng rằng còn vui đùa được một lúc, sao các anh lăn quay hết thế này?



- Được rồi, chúng ta đi thôi.



Lãnh Băng Băng có chút dở khóc dở cười, trong mắt nàng thì đây là tình cảnh sống chết, nhưng đối với Hạ Thiên thì giống như đang chơi đùa. Nhưng nàng không thừa nhận là không được, đối với một quái vật có thể đánh bại mười quyền thủ trong chớp mắt thì rõ ràng là đang chơi đùa.



Lãnh Băng Băng nói xong lời này thì kéo Mã Đình đi ra ngoài Minh Vũ Quyền Quán.



Hạ Thiên vội vàng đuổi theo:



- Cảnh sát tỷ tỷ, đã đồng ý thì đừng thay đổi đấy nhé.



- Biết rồi, cậu cứ xem xét thời gian và địa điểm, sau đó nói cho tôi.


- Tóm lại con giao cho bố, bố có thể đảm bảo Kỷ Nam sẽ nhận trừng phạt thích đáng.



Lãnh Băng Băng chợt trở nên trầm ngâm, tuy nàng rất hận đối phương, nhưng nàng cũng biết đối phương nói không sai. Kỷ Nam là quan lớn, không phải là người nàng muốn bắt thì bắt, nếu làm theo trình tự thì sẽ có nhiều phiền toái, nhưng nếu cho đối phương ra tay thì sẽ dễ hơn rất nhiều.



- Được rồi, ông chờ đấy, tôi sẽ đưa đến ngay.



Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng quyết định giao chứng cứ cho người kia, tuy nàng biết rõ làm như vậy chẳng khác gì giúp đối phương nhưng chỉ cần cha con Kỷ gia bị trừng phạt thích đáng là được.



Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi cùng Hạ Thiên và Mã Đình rời khỏi ngân hàng, sau đó nàng chở hai người chạy về phía trụ sở chính quyền tỉnh.



Đường đi rất thuận lợi, Lãnh Băng Băng tiến vào cửa chính khu chính quyền, để Hạ Thiên và Mã Đình chờ trên xe, mà nàng thì đi vào bên trong.



Chưa đến năm phút sau Lãnh Băng Băng đã từ bên trong đi ra, khi ngồi lên xe thì có vẻ không tập trung.



- Cảnh sát Lãnh, như vậy là xong rồi sao?



Mã Đình dùng giọng bất an hỏi.



Lãnh Băng Băng không nói gì, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, đáng lý nàng đã nắm được chứng cứ, giao cho người kia nàng phải vui mới đúng. Nhưng lúc này không hiểu vì sao nàng lại sinh ra cảm giác không thoải mái, nhưng lại không cảm thấy chỗ nào không đúng.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị làm sao vậy?



Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng:



- Chị có gì không thoải mái sao? Có cần tôi xem bệnh không?



- Không cần.



Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng phục hồi lại, nàng quyết định không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn Mã Đình rồi nói:



- Mã Đình, em theo chị đến cục cảnh sát, tạm thời em ở lại cục cảnh sát, hơn nữa chị còn có vài vấn đề cần hỏi.



- Vâng, cảnh sát Lãnh!



Mã Đình đồng ý rất nhanh.



Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng khởi động xe rồi rời khỏi trụ sở chính quyền nhưng trong lòng nàng luôn có một cảm giác không thoải mái.



Nghe nói vụ án của Kỷ Nam sẽ nhanh chóng được xử lý, Hạ Thiên vì vậy cũng không còn quan tâm, hắn bắt đầu nghỉ đến buổi hẹn chín giờ tối nay với Isabella, đối với hắn thì chuyện này khá quan trọng. Vì vậy hắn đén khách sạn Dật Hải từ rất sớm, sau đó tiến vào gian phòng 140 theo lời Isabella.



Chờ đợi thường rất nhàm chán, nhưng đợi một người đẹp siêu cấp thì lại là chuyện khác. Hạ Thiên lười biếng nằm trên giường, hắn híp mắt đợi thời gian trôi qua.



Những tiếng chuông đồng hồ vang lên, đồng hồ chỉ chín giờ tối, Hạ Thiên đột nhiên mở to mắt, hắn nhảy dựng lên, ngay sau đó đi ra mở cửa.