Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1300 : Thật sự có bánh bao

Ngày đăng: 04:59 20/04/20




- Này, muốn đánh nhau phải không? Mau ra tay đi, tôi rất muốn đánh chị.



Hạ Thiên xoay người nhìn Dạ Ngọc Mị, bộ dạng rất chờ mong:



- Thần tiên tỷ tỷ trước nay luôn không cho tôi đánh chị, nhưng nếu chị ra tay trước, tôi dù có trả đòn thì thần tiên tỷ tỷ cũng không thể trách được.



Những sợi tơ quấn quanh người Dạ Ngọc Mị rung động rất mạnh, xung quanh người đã bùng ra những luồng khí cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng những lời của hạ thiên làm cho nàng càng thêm phẫn nộ. Nhưng cuối cùng những sợi tơ vẫn chỉ rung động xung quanh người nàng, cũng không phát động thế tấn công với Hạ Thiên.



- Đánh thì đánh, không đánh thì đi, tôi không có tâm tình chơi không với chị.



Hạ Thiên bất mãn thúc giục.



- Một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu hối hận.



Dạ Ngọc Mị cắn răng dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó khí tức lạnh lẽo chợt được thu lại, những sợi tơ đang tung bay cũng quấn quanh người nàng như thường.



- Một ngày nào đó tôi sẽ làm chị phải cầu xin tha thứ.



Hạ Thiên cũng lầm bầm, vì thần tiên tỷ tỷ không cho phép hắn đánh người phụ nữ chết tiệt này, vì vậy hắn chợt phát hiện biện pháp trả thù duy nhất chính là theo lời của thần tiên tỷ tỷ, lấy người phụ nữ này làm vợ, sau đó hắn có thể cởi sạch quần áo của nàng, muốn ức hiếp thế nào cũng được.



Vì không còn đánh nhau nên hai người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bây giờ đổi thành Hạ Thiên đi trước, Dạ Ngọc Mị đi theo phía sau.



Hạ Thiên cố ý đi rất chậm, vì vậy mà Dạ Ngọc Mị không khỏi không đi rất chậm, nàng cảm thấy nếu mình đi quá gần tên Hạ Thiên kia, nàng sẽ không nhịn được sẽ ra tay. Nhưng nếu nàng ra tay thì có hại là chính mình, bây giờ trên người nàng vẫn còn bị thương, vì Kim Đan của nàng và Nguyệt Thanh Nhã cùng bị thương tổn, nhưng tên khốn nạn Hạ Thiên này lại tăng tiến rất nhanh, thực lực bây giờ đã vượt qua nàng, nếu thật sự ra tay thì sẽ có kết quả không tốt.



Hai người cứ như vậy mà đi về phía trước với tốc độ ốc sên, đi được nửa giờ thì hình như chưa được một kilomet đường. Dạ Ngọc Mị đáng thương thiếu chút nữa thì tan vỡ, nhưng nàng tự nói với chính mình, phải nhẫn, nhẫn và nhẫn.



Khi Dạ Ngọc Mị thấy Hạ Thiên chợt đặt mông ngồi ở ven đường thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rống lên:



- Cậu lại làm cái quỷ gì vậy?



- Đi mệt thì nghỉ ngơi một chút chứ gì?



Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Dạ Ngọc Mị, sau đó còn giả vờ ngạc nhiên:



- Chẳng lẽ chị không biết mệt sao? Chị thật sự là thể lực rất tốt, tôi rất hâm mộ.


- Cậu muốn thì cứ ra tay.



Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:



- Tôi dù chết trên tay cậu, cũng không cần Nguyệt Thanh Nhã làm gì cho mình cả.



- Như vậy à, xem ra tôi thật sự có thể đánh chị.



Hạ Thiên có chút hưng phấn, nhưng sau đó lại sa sút tinh thần:



- Nhưng cũng không được, tôi không thể lừa gạt thần tiên tỷ tỷ, tôi muốn đánh chị, nhất định sẽ phải tự mình nói cho thần tiên tỷ tỷ, tuy thần tiên tỷ tỷ sẽ không giận nhưng chị ấy sẽ mất vui, như vậy sẽ không tốt. Tôi tình nguyện để mình không vui, cũng sẽ không làm cho thần tiên tỷ tỷ mất vui, thôi không đánh chị.



- Cậu thật sự không thể để cho cô ấy mất vui, một phàm phu tục tử như cậu lại ưu ái một tiên nữ như thế, đúng là quá phúc khí.



Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng.



Hạ Thiên cũng không quan tâm:



- Này, tôi ghét nhất chị nói cái gì là phàm nhân, chị cho rằng mình giỏi lắm sao? Thần tiên tỷ tỷ thật sự là tiên nữ, nhưng chị thì không phải, tôi nếu là phàm phu tục tử mà chị đánh không lại, như vậy chị là gì? Đừng nói là tôi không biết chị trước kia là ai, chỉ là một đứa ăn mày mà thôi.



Hạ Thiên dừng lại một chút rồi lại tỏ ra bừng tỉnh:



- Này, cuối cùng tôi cũng biết, trước đó vì sao chị ném tôi đến Cảng Thành làm ăn mày, này, có phải chị muốn tôi làm ăn mày, sau đó làm vợ ăn mày? Chị muốn làm vợ tôi thì cứ nói thẳng ra, tuy tôi cảm thấy chị rất đáng ghét, nhưng tôi nể mặt thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng không thể không để cho chính mình chịu chút uất ức. Chị cũng không cần chơi "nho" như vậy, cứ nói thẳng tình cảm của mình ra, tôi biết chị ngưỡng mộ tôi từ lâu rồi.



Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt càng lạnh hơn, nhưng lần này nàng thật sự không làm gì, chỉ lạnh lùng nói một câu:



- Cậu đã mơ tưởng nhiều như vậy, chúng ta có thể đi chưa?



Hạ Thiên nhìn đồng hồ rồi ngáp một cái:



- Mới nghỉ ngơi được mười phút, không vội, mười phút nữa đã.



Dạ Ngọc Mị tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nàng rất muốn bước đi, muốn đánh người, nhưng nàng thật sự không làm gì được, chỉ biết áp chế chính mình mà thôi.