Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1303 : Một đồng tiền không ai muốn

Ngày đăng: 04:59 20/04/20




Theo lý thuyết thì Hạ Thiên cũng là khách quen của khách sạn, nhân viên và bảo vệ ở chỗ này đều biết hắn. Nhưng khoảng thời gian trước khách sạn Đông Thăng đã đổi hơn phân nửa số nhân viên và bảo vệ, nghe nói vì khách bên ngoài đến ngày càng nhiều, rất nhiều khách trước khi đến Thanh Phong Sơn thì đều ở lại huyện Mộc Dương, mà khách sạn tốt nhất ở huyện Mộc Dương lại là Đông Thăng, vì thế mọi người đều chọn ở lại đây. Ông chủ khách sạn này cảm thấy tố chất của khách ngày càng cao, vì vậy mới thay đổi nhân viên, vì thế mà dù là nhân viên phục bảo vệ hay phục vụ đều không biết Hạ Thiên.



Thực tế khi thấy Dạ Ngọc Mị xinh đẹp vô bì thì đám người trong khách sạn đã cho rằng Hạ Thiên và nàng là du khách đến từ bên ngoài.



Khi thấy Dạ Ngọc Mị không hề phản đối, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu giúp Hạ Thiên làm thủ tục nhận phòng, sau đó nàng hỏi một câu:



- Ngài muốn phòng một gian hay nhiều gian?



- Một gian, tôi thích ngủ giường lớn.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



Nhân viên phục vụ không khỏi vô thức nhìn Dạ Ngọc Mị, phát hiện đối phương không phản đối, vì vậy không khỏi thầm nghĩ, có lẽ đây là một cặp tình nhân đang giận dỗi.



Khi Hạ Thiên cầm phiếu chuẩn bị lên phòng thì Dạ Ngọc Mị chợt mở miệng:



- Cô cho tôi một phòng.



- À, vâng!



Cô nhân viên phục vụ chợt ngẩn ngơ, nàng nhìn Hạ Thiên rồi gật đầu và nói thêm:



- Chứng minh thư và năm trăm đồng tiền thế chấp.



- Tôi và cậu ấy ở cùng chỗ, ghi vào cho cậu ấy.



Dạ Ngọc Mị không có tiền, cũng không có giấy chứng minh, bây giờ nàng ngoài bộ quần áo mặc trên người thì căn bản là hai bàn tay trắng.



Nhân viên phục vụ có chút đau đầu, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên còn chưa bỏ đi, đang định mở miệng hỏi thì hắn đã quay đầu nói:



- Tôi không quen biết gì về chị ấy, đừng ghi vào tôi.



Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, nàng giống như muốn nổi giận nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn, nàng nhìn nhân viên phục vụ:



- Tôi không thuê phòng nữa.



- Như vậy mới ngoan chứ?



Hạ Thiên gật đầu thỏa mãn, sau đó cố ý lớn tiếng:


- Phàm nhân đúng là phàm nhân, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn phàm nhân.



Dạ Ngọc Mị nói với giọng điệu đầy mỉa mai, thật ra cách xưng hô của nàng và Hạ Thiên đã thay đổi, trước kia mở miệng là phàm nhân, là ta ngươi, bây giờ nàng không gọi hắn là phàm nhân, đã bắt đầu giống người thường, tốt xấu gì cũng không có thêm hai chữ ti tiện.



- Dù sao tôi cũng lợi hại hơn chị, tôi là phàm nhân, chị không bằng cả phàm nhân.



Hạ Thiên lười biếng nói.



Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, không nói thêm điều gì, mà thang máy lúc này cũng đã lên đến lầu sáu, Hạ Thiên đi ra thang máy, đi vào phòng sáu lẻ chín, mở cửa bước vào.



- À, cũng không tệ, rất mềm, êm ái.



Hạ Thiên nằm trên giường:



- Bánh Bao Lớn, chị muốn cùng ngủ không?



Dạ Ngọc Mị cũng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó cứ đứng yên như vậy không nhúc nhích.



- Thật sự không có chút tình thú.



Hạ Thiên bĩu môi, một người phụ nữ lạnh lùng như vậy, nếu lấy làm vợ cũng mất vui.



Hạ Thiên suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, trước tiên xạc pin cho điện thoại.



Điện thoại vừa mở nguồn thì đã có số gọi đến, làn này chuông điện thoại rất dễ nghe, cũng không rối loạn như vừa rồi:



- Hạ Thiên, là tôi, mau nghe máy...



Đây là giọng điệu của Tống Ngọc Mị, nhưng những lời này là Tiểu Yêu Tinh căn cứ vào giọng điệu của Tống Ngọc Mị để ghép lại thành câu.



Dạ Ngọc Mị đang đứng bên cửa sổ nghe được âm thanh này thì cơ thể mềm mại có hơi co giật, nhưng ngay sau đó đã khôi phục như thường. Hạ Thiên thì cầm lấy điện thoại, hắn nhận máy:



- Vợ Mị Mị, chị nhớ tôi không? Thật ra tôi rất nhớ chị, nếu không chị đến tìm tôi đi.



- Điện thoại của cậu sao lại tắt máy, Mị Di không sao đấy chứ?



Tống Ngọc Mị vội vàng hỏi.