Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1304 : Tống Ngọc Mị lo lắng
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
Hôm nay chính là ngày đầu tiên Hạ Thiên ở chung với Dạ Ngọc Mị, Tống Ngọc Mị thật sự không có lựa chọn nào khác so với kế hoạch này, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn không yên. Nguyệt Thanh Nhã thấy rõ sự lo lắng của Tống Ngọc Mị, hôm nay cũng không dạy Tống Ngọc Mị những thứ như kiếm thuật, mà để cho đối phương có cơ hội để tĩnh tâm.
Lúc bắt đầu thì Tống Ngọc Mị thật sự áp chế không muốn nghĩ về chuyện này, đồng thời tự nói với mình, kế hoạch sẽ rất thuận lợi. Nhưng khi nghĩ đến những chuyện từng phát sinh giữa Mị Di và Hạ Thiên, nàng vẫn không khỏi nhớ rằng Mị Di có cừu hận với Hạ Thiên, cũng biết Hạ Thiên có bất mãn với Mị Di. Tống Ngọc Mị thật sự rất lo lắng, dù Nguyệt Thanh Nhã nói cho nàng biết, Mị Di nhất định là an toàn, nhưng nàng vẫn thật sự muốn xác nhận.
Vì vậy mà đến lúc chạng vạng tối, Tống Ngọc Mị thật sự không nhịn được phải xuống núi để điện thoại cho Hạ Thiên. Nhưng khi điện thoại thì nàng có chút luống cuống, vì nàng phát hiện Hạ Thiên tắt điện thoại, điều này làm nàng lo lắng, Hạ Thiên sẽ không làm gì Mị Di đấy chứ?
Tống Ngọc Mị liên tục điện thoại cho Hạ Thiên, mãi đến một giờ sau thì điện thoại mới nối thông, sau đó nàng đã mở miệng và hỏi về vấn đề mà mình quan tâm nhất.
- Vợ Mị Mị, chị cứ yên tâm, Bánh Bao Lớn tốt lắm.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Sao? Cái gì là Bánh Bao Lớn? Tôi đang hỏi về Mị Di.
Tống Ngọc Mị dùng giọng khó hiểu nói.
- Vợ Mị Mị, Bánh Bao Lớn chính là Mị Di của chị, tôi vừa đặt cho chị ấy một danh hiệu, có phải rất hay không?
Hạ Thiên có chút đắc ý.
Tống Ngọc Mị chợt dở khóc dở cười:
- Cậu sao lại đặt cho Mị Di một biệt hiệu lạ đời như vậy?
- Rất lạ sao? Tôi cảm thấy biệt hiệu này rất hay, bánh bao của chị ấy rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả vợ Mị Mị, bánh bao của chị hinh ấy là cỡ F, vợ Mị Mị chưa đến cỡ D...
Hạ Thiên vừa nói vừa nhìn Dạ Ngọc Mị, đáng tiếc là nàng đưa lưng về phía hắn, nếu không đã trực tiếp được nhìn hàng rồi.
- Sắc lang.
Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng biết Hạ Thiên nói về vấn đề gì, trong giọng nói không khỏi có thêm chút hờn dỗi:
- Này, sao cậu có thể cho Mị Di một biệt hiệu như vậy? Mị Di sẽ tức giận đấy.
- Không có việc gì, chị ấy cũng sẽ không tức giận, bây giờ chị ấy rất ngoan ngoãn.
Hạ Thiên chẳng hề quan tâm.
- Sao có thể? Mị Di chắc chắn sẽ tức giận, chị ấy sao không tức giận, trừ khi...
- Tôi không động chạm gì đến hắn, hôm nay tôi gặp phải một người phụ nữ của hắn ở khách sạn, là một người phụ nữ rất đẹp...
Tào Trung Thiên nói đến đây thì tên bạn ở đầu dây bên kia đã gào lên:
- Con bà mày, mày ngủ với vợ nó?
- Còn chưa đến mức như vậy, nhưng người phụ nữ kia quá đẹp, đến bây giờ tao còn chưa gặp qua người phụ nữ nào đẹp như vậy...
Tào Trung Thiên bắt đầu cảm thấy không quá khéo.
- Nói nhảm, vợ của Hạ Thiên mà không xinh đẹp sao?
Cậu bạn bên kia cắt nang lời của Tào Trung Thiên:
- Là bạn bè, con mẹ nó tao cảnh cáo mày, có mười thằng muốn cướp vợ của Hạ Thiên, không có thằng nào còn sống, nếu mày không muốn chết thì nên quay về Singapore ngay.
Đối phương nói xong câu đó thì cúp điện thoại, vẻ mặt Tào Trung Thiên cũng trở nên khó coi.
Tào Trung Thiên đã nghe tin về Hạ Thiên, nhưng đàn bà như thuốc phiện, nếu đã dính vào thì khó quên. Tào Trung Thiên phát hiện ra trong đầu mình luôn khắc họa hình ảnh của người phụ nữ kia.
Phòng sáu lẻ chín, Hạ Thiên đã thấy bữa tối của mình.
- Này, Bánh Bao Lớn, ăn bánh bao nhỏ đi.
Hạ Thiên gọi Dạ Ngọc Mị, sau đó thầm nói:
- Bánh bao này hình như khá nhỏ.
Dạ Ngọc Mị cũng có phản ứng, nàng tức giận thì tức giận nhưng cơm cũng phải ăn, nếu không thì chết đói, sau này còn cơ hội tìm tên tiểu tử này tính sổ sao?
Dạ Ngọc Mị vung tay, một phần bò bít tết bay ra, mà một phần bò bít tết khác cũng bay vào chiếc đĩa kia.
- Này, đó là của tôi.
Hạ Thiên chợt buồn bực, người phụ nữ này cướp thức ăn của hắn sao?