Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1311 : Đó là tôi sủng hạnh chị
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
Hạ Thiên đứng ở giữa hai chiếc xe, hắn chứng minh cho Dạ Ngọc Mị thấy mình thích thế giới này, cũng quan tâm đến con người ở thế giới này. Lúc này hai tên tài xế cũng choáng váng, bọn họ hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cực kỳ chóng mặt.
Khi bọn họ tỉnh táo lại thì trước mặt đã không còn ai, giống như những gì vừa rồi chỉ là giấc mộng.
Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đã đi xa, nhưng tranh luận giữa bọn họ còn chưa kết thúc.
- Thấy không? Tôi không giống với chị, cũng chỉ có người đầu óc có vấn đề như chị mới quay về, tôi và thần tiên tỷ tỷ không muốn đến chỗ khốn nạn kia.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị.
- Phải vậy không? Không bằng cậu đi hỏi Nguyệt Thanh Nhã, nếu cậu tình nguyện đến đại lục Tiên Vân, cô ấy sẽ ở lại đây hay đến đại lục Tiên Vân?
Dạ Ngọc Mị cười lạnh.
- Đúng là ngực to không não, không hổ danh là Bánh Bao Lớn, trong đầu đều là bột mì.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Tôi đã sớm hỏi thần tiên tỷ tỷ về vấn đề này, dù chị ấy muốn đi đâu thì tôi sẽ theo đó, nhưng thần tiên tỷ tỷ đã sớm nói, không thích về đại lục Tiên Vân chết tiệt kia, chị ấy thích sống ở thế giới này.
- Nếu cô ấy thật sự nói như vậy, cũng vì một nguyên nhân, vì cô ấy biết nếu cậu đến đại lục Tiên Vân, cậu chỉ còn đường chết.
Dạ Ngọc Mị cười lạnh:
- Tiên môn nếu biết Nguyệt Thanh Nhã bị loại phàm tục như cậu khinh nhờn, dù đuổi giết đến chân trời góc biển cũng sẽ cho cậu chết không toàn thây.
- Chị nếu tiếp tục nói tôi là phàm nhân, tôi sẽ khinh nhờn chị.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dạ Ngọc Mị, sau đó hắn lắc đầu:
- Không đúng, sao có thể nói là khinh nhờn? Phải là sủng hạnh mới đúng.
- Cậu.
Trong mắt đẹp của Dạ Ngọc Mị bắn ra hào quang lạnh như băng, bộ dạng muốn đóng băng hạ thiên, nhưng ngay sau đó nàng đã tỉnh táo và không nói thêm điều gì. Rõ ràng nàng đã hiểu, muốn thuyết phục để Hạ Thiên nhanh chóng mang mình đến địa phương kia là không dễ dàng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước không nhanh không chậm, một giờ một kilomet, đường đi yên lặng, không ai đến gần Dạ Ngọc Mị. Tuy cũng có nhiều xe chạy qua và giảm tốc độ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua và bỏ đi ngay. Điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ sức quyến rũ của Bánh Bao Lớn đã giảm? Nhưng ngay sau đó hắn đã suy nghĩ ra nguyên nhân, vì hắn phát hiện Dạ Ngọc Mị đi khá gần mình, khi cách xa nhất cũng chỉ là mười mét, đặc biệt có thời điểm nàng đi song song với hắn.
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ đi một mình trên đường, sẽ có người đến gần, nhưng nếu ở bên cạnh người phụ nữ này còn có một người đàn ông, như vậy người bình thường sẽ rất thức thời. Dù sao thì người khác cũng cảm thấy người phụ nữ này là hoa đã có chủ, đồng thời còn có đàn ông ở bên cạnh mà còn tiến lên, như vậy rõ ràng muốn rước lấy phiền toái. Mỹ nữ thì là mỹ nữ nhưng không có vài người thích dính vào phiền phức, dù sao loại người như Nghiêm Thiên Long vẫn chỉ là số ít.
- Tôi vẫn chưa xác định được, đợi sau khi có tin tức sẽ báo cho chị, tôi phải đến Nhạc Nam ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- À, được, chồng, vậy tôi chờ tin tức của cậu.
Mộc Hàm đồng ý.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói thêm:
- Vợ, gửi tư liệu về những vụ án ở thành phố Nhạc Nam cho tôi...
- À, được, tôi sẽ gửi cho cậu.
Mộc Hàm đồng ý.
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi nhìn Dạ Ngọc Mị:
- Này, Bánh Bao Lớn, chúng ta phải chạy, nhanh lên.
Không đợi Dạ Ngọc Mị đáp lời , Hạ Thiên biến thành một cái bóng nhàn nhạt chạy về phía trước. Dạ Ngọc Mị nở nụ cười nhạt, nàng cũng không chậm, cũng hóa thành cái bóng theo sát Hạ Thiên.
- Bánh Bao Lớn, chị vui vẻ như vậy là sao? Tình nhân của chị đến sao?
Hạ Thiên chạy một lát thì dùng giọng bất mãn hỏi.
Thấy mỹ nữ cười là một chuyện rất hay, nhưng Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị cười thì biết đó là chuyện xấu, ít nhất thì Hạ Thiên cũng cho là như vậy.
- Chỉ sợ là tình nhân của Nguyệt Thanh Nhã đến.
Dạ Ngọc Mị vẫn cười, nụ cười khuynh nước khuynh thành, dùng những lời như vậy để miêu tả nụ cười của nàng vẫn chưa đủ. Nếu một người không biết lai lịch mà nhìn vào nụ cười của Dạ Ngọc Mị, nhất định sẽ điên đảo tâm thần, thậm chí nửa đời sau sẽ không có hứng thú với những phụ nữ khác. Nhưng Hạ Thiên thấy nụ cười của nàng, so sánh với biểu hiện lạnh như băng trước kia, hắn thấy dù nàng tỏ ra băng lạnh cũng còn đẹp hơn khi cười như thế.
- Chị đừng vu oan cho thần tiên tỷ tỷ, chị ấy chỉ có một người đàn ông, không có tình nhân.
Hạ Thiên bất mãn nói, hắn muốn đánh cho người phụ nữ này một trận, nhưng nếu đánh nàng bị thương thì phải chữa trị, lại vướng víu khi chạy đến thành phố Nhạc Nam. Vì hắn quyết định sau này sẽ trả nợ sau.
Dạ Ngọc Mị không nói thêm điều gì, nàng chỉ cười, nàng đến thế giới này được hai mươi năm, nàng không nhớ mình đã từng cười khi nào. Nhưng bây giờ nàng cười liên tục, đơn giản là nàng thấy ánh sáng mặt trời, không chỉ là ánh sáng quay về đại lục Tiên Vân, còn có thể báo thù Hạ Thiên, giống như nàng thấy được tương lai khốn nạn của Hạ Thiên.