Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1312 : Tổ chức không ai đắc tội được
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
Hạ Thiên không nói gì, chỉ là càng chạy càng nhanh, hắn cũng không phải phi hành trên không, tuy bay lên không sẽ nhanh hơn, nhưng vấn đề là hắn chưa từng đến thành phố Nhạc Nam. Hắn đã từng xem qua địa đồ, biết rõ đi theo quốc lộ sẽ đến, nếu bay trên không sẽ chẳng biết rõ phương hướng.
Hạ Thiên càng chạy càng nhanh, Dạ Ngọc Mị bắt đầu không cười nổi, vì nàng phát hiện tốc độ của mình so ra kém Hạ Thiên. Chưa đến một lúc sau nàng đã bị Hạ Thiên bỏ xa cả ngàn mét, nếu cứ như vậy thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị Hạ Thiên bỏ rơi.
- Bánh Bao Lớn, nhanh lên.
Âm thanh của Hạ Thiên từ phương xa truyền đến, hắn cũng không giảm tốc độ chờ Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị không nói gì, nàng chỉ tiếp tục chạy vội, nhưng nàng cũng nhanh chóng phát hiện khoảng cách giữa hai bên đang ngày càng kéo dãn, chỉ một lát sau Hạ Thiên sẽ biến mất trong tầm mắt của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng âm thanh của Hạ Thiên lại truyền đến, tuy hai người cách nhau rất xa nhưng âm thanh vẫn rõ ràng truyền vào tai Dạ Ngọc Mị:
- Bánh Bao Lớn, nếu chị cầu tôi, tôi sẽ cố ôm chị đến thành phố Nhạc Nam, nếu không tôi đến Nhạc Nam trước, đến lúc đó không tìm thấy tôi cũng đừng trách.
Dạ Ngọc Mị vẫn không nói gì, nàng chợt tăng tốc, làm cho khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại năm trăm mét, hơn nữa nàng luôn bảo trì khoảng cách này.
- À, người phụ nữ chết tiệt này vẫn có chút lợi hại.
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, hắn cũng không tiếp tục tăng tốc, tuy có chút vội vàng đến thành phố Nhạc Nam nhưng cũng không gấp đến mức độ như vậy. Thực tế bây giờ hắn có gấp cũng vô dụng, nếu thật sự như những gì hắn suy đoán, dù bây giờ hắn đến thành phố Nhạc Nam cũng không thể nào thay đổi được vấn đề.
Huyện Mộc Dương cách thành phố Nhạc Nam hơn ba trăm kilomet, Nhạc Nam lại chính là thành phố lớn thứ hai tỉnh Giang Nam, khá gần với tỉnh thành của Giang Nam.
Là một thành phố có hơn sáu triệu dân, Nhạc Nam tuy nhỏ hơn một chút so với Giang Hải nhưng nói về phương tiện cũng không có chênh lệch, dù là kiến trúc thành phố hay bất kỳ vấn đề gì khác, thật ra cũng không có khác biệt rõ ràng.
Thật ra trước nay trị an của thành phố Nhạc Nam đều không tệ, tuy các vụ án ăn cắp đánh nhau thỉnh thoảng vẫn phát sinh nhưng hững vụ hung sát là rất ít. Bình thường thì vài tháng có một vụ là xem như nhiều, ít nhất ở số liệu ghi chép của cảnh sát là như vậy, năm trước toàn thành phố Giang Hải có chưa đến ba mươi vụ án mạng.
Nhưng một địa phương trước nay một năm chỉ có khoảng ba mươi vụ án mạng lại chợt có hơn mười phụ án mạng trong một tháng, người bị hại có đủ già trẻ nam nữ, độ tuổi dưới hai mươi và trên bảy mươi đều có. Thân phận của người bị hại cũng không có bất kỳ điều gì giống nhau, có kẻ bán rong ven đường, nhân viên nhà nước, có giáo sư đại học, thậm chí còn có học sinh. Trong số mười mấy người chết thì phần lớn là người thành phố Nhạc Nam, chỉ có hai du khách từ bên ngoài mà thôi.
Hào Phỉ Phỉ lúc này hỏi nữ cảnh sát một câu.
- Tôi là Vương Hà, là nữ cảnh sát duy nhất của tổ trọng án.
Nữ cảnh sát kia có chút tự hào.
Hào Phỉ Phỉ nhìn Vương Hà rồi mỉm cười:
- Tôi không biết tra án cũng không biết Hạ Thiên có thể tra án hay không, nhưng tôi phải nói cho chị biết, không nên xem thường Hạ Thiên. Tôi sở dĩ đến đây cũng vì nguyên nhân này, thượng cấp không lo lắng đến vụ án, mà lo các người không cẩn thận đắc tội với Hạ Thiên, đến lúc đó không riêng gì các người gặp phiền phức, cả cục công an tỉnh cũng gặp phiền phức.
Hào Phỉ Phỉ có hơi dừng lại rồi nói thêm:
- Tôi hy vọng bất kỳ ai cũng không nói như vậy nữa, à, đến khi Hạ Thiên đến, tôi phụ trách tiếp đãi, các anh phụ trách nghe lệnh, nếu có ý kiến gì có thể nói cho tôi biết, không cần nói với Hạ Thiên.
Điền Bác Phong không khỏi nhíu mày, hắn nhịn không được phải hỏi:
- Trưởng khoa Hào, chị có thể nói cho tôi biết, vị tổ trưởng Thiên Đạo tổ kia có lai lịch gì được không?
- Tôi không biết.
Hào Phỉ Phỉ lắc đầu:
- Tôi chỉ biết Thiên Đạo tổ mới lập được ba ngày nhưng là tổ chức không ai có thể đắc tội, mà Hạ Thiên là tổ trưởng của tổ chức này. Cục công an tỉnh cũng không ngờ anh ấy sẽ đích thân đến đây, vì thế mới vội vàng cử tôi đến, sở trường của tôi là đặc biệt chú ý đến quan hệ giao tế, điều chúng ta cần coi trọng nhất lúc này chính là làm tốt quan hệ với Hạ Thiên.