Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1329 : Bụng chị còn đau không?

Ngày đăng: 05:00 20/04/20




Hạ Thiên cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, mà vừa ra khỏi cửa thì ngay lập tức được đón chào, đó là tổ trưởng Long Tổ, Lữ Kính Tùng.



- Tổ trưởng Hạ!



Lữ Kính Tùng khách khí bắt chuyện, nhưng cũng không nhìn Dạ Ngọc Mị. Không phải hắn không muốn nhìn, căn bản là không dám nhìn, vì dù sao hắn cũng là người từ Long Tổ đi ra, biết rất rõ về Hạ Thiên, biết phụ nữ của Hạ Thiên không được nhìn ngó tùy tiện.



- Thế nào rồi?



Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.



- Đã tìm được chút manh mối.



Lữ Kính Tùng cung kính trả lời:



- Có chuyện cần xin chỉ thị của tổ trưởng.



- Chuyện gì?



Hạ Thiên hỏi.



- Là thế này, khi chúng tôi thẩm vấn, có vài người không chịu được đã khai ra vài chuyện khác, tuy những chuyện này không liên quan đến chuyện mà tổ trưởng Hạ đang điều tra, nhưng cũng là làm trái pháp luật, còn có vài sự vụ liên quan đến án mạng.



Lữ Kính Tùng nhanh chóng nói:



- Tôi đã xin chỉ thị của tổ trưởng Mộc, mà tổ trưởng Mộc nói hỏi ý kiến anh, nếu anh không quan tâm thì có thể giao cho cảnh sát.



- Để tôi xem cái đã.



Hạ Thiên suy nghĩ:



- Tôi cũng không muốn quản vào những chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng tôi cũng không thích đám cảnh sát ở đây, vì vậy cũng không muốn giao cho bọn họ. Như thế này đi, các anh ghi chép lại, chờ tôi tìm được biện pháp thì sẽ nói cho các anh nên xử lý thế nào.



- Vâng!



Lữ Kính Tùng khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói:



- Tổ trưởng Hạ nghi ngờ không sai, khách sạn này có vấn đề, nhưng bảo vệ và nhân viên phục vụ nơi này cũng không biết được nhiều chuyện, bọn họ chỉ biết có một người tên là Quân thiếu gia có quan hệ rất tốt với ông chủ khách sạn, nhưng ông chủ khách sạn cũng không có mặt ở đây, tổ trưởng Mộc đang sắp xếp nhân thủ bắt ông ta. Bây giờ chúng tôi còn chưa tìm hiểu được thân phận thật sự của Quân thiếu gia, cũng may chúng tôi phát hiện đám người mà tổ trưởng Hạ giữ lại cũng biết được khá nhiều, chẳng qua lúc này chưa khai mà thôi, vì thế còn cần thêm chút thời gian.



- Được, vậy các anh đi thẩm vấn tiếp!



Hạ Thiên gật đầu:



- Nếu có kết quả gì khác nhớ nói cho tôi biết, à, nếu không tìm thấy tôi, có thể nói cho vợ tóc vàng, chị ấy biết xử lý thế nào.



- Vâng.



Lữ Kính Tùng lên tiếng.



Hạ Thiên cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, hắn đi vào thang máy, nhanh chóng đi đến đại sảnh lầu một.



Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện ăn cơm ở khách sạn này cũng không quá thực tế, vì khách sạn này căn bản không có người nấu cơm, dù là nhân viên phục vụ hay đầu bếp, bây giờ đều bị người của cục an ninh quốc gia thẩm vấn.



- Thôi thì đi tìm chỗ khác dùng cơm.



Hạ Thiên lầm bầm, sau đó đi ra khỏi khách sạn.



- Tổ trưởng Hạ.
Hạ Thiên phụ họa một câu.



- Vâng, tiên sinh.



Nhân viên phục vụ nhanh chóng bỏ đi.



Dù là tiên nữ thì cũng phải ăn, cái gọi là linh khí thiên địa cũng không thể lấp đầy bụng, hơn nữa thế giới này không có linh khí, mà Dạ Ngọc Mị cũng không phải là tiên nữ chính thức, vì vậy mà nàng cũng đói bụng. Sau khi món lẩu cá trích được đưa lên thì nàng thật sự ăn uống khá say sưa.



Dưới ánh mắt người khác thì bàn ăn này khá quỷ dị, một bàn hai nồi lẩu, cũng chỉ có ba người ăn, dù thế nào cũng không bình thường. Cũng may không ai tiến lên gây phiền, vì vậy tình huống ăn cơm giằng co hơn một giờ thì thuận lợi kết thúc.



Hạ Thiên tính tiền, mang theo hai nàng rời khỏi nhà hàng, sau đó bắt đầu trên đường về khách sạn.



- Tổ trưởng Hạ, vụ án Thẩm Vân có tiến triển gì chưa?



Trước đó thấy Hạ Thiên ăn liên tục thì Hào Phỉ Phỉ cũng không hỏi, nhưng bây giờ nàng không nhịn được phải lên tiếng.



- Có chút tiến triển, còn đang thẩm vấn.



Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.



Hào Phỉ Phỉ có chút do dự, sau đó còn hỏi:



- Tổ trưởng Hạ, cảnh sát bên này hình như có biết vài vấn đề.



- Tôi biết rồi, bọn họ bị thẩm tra.



Hạ Thiên cũng không quan tâm đến câu nói của Hào Phỉ Phỉ, hắn chợt quay đầu hỏi Dạ Ngọc Mị, có chút ngạc nhiên:



- Em Chân Dài, bụng còn đau không?



- Sao tôi lại đau bụng?



Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.



- Không có gì, cho chị ăn chút độc dược, tôi muốn thử xem nó có hiệu quả hay không thôi.



Hạ Thiên tỏ ra khá hời hợt.



Hào Phỉ Phỉ nghe vậy thì nghẹn họng, hai người này làm gì vậy?



- Cậu!



Dạ Ngọc Mị cuối cùng bị chọc tức, nàng cố nén đau đớn, bàn tay trong suốt như ngọc vỗ về phía Hạ Thiên.



Hạ Thiên khẽ lóe người lên, né qua, nhưng Dạ Ngọc Mị phẫn nộ cũng không dừng tấn công, bàn tay trắng nõn tiếp tục tấn công về các bộ vị yếu hại của Hạ Thiên. Tuy nàng biết khó đánh trúng hắn, nhưng nàng vẫn phát tiết cơn giận, nếu không nàng sẽ bị tên khốn này chọc chết mất.



Nhưng trong bụng truyền đến cơn đau quặn thắt làm động tác của Dạ Ngọc Mị chậm lại hẳn, thậm chí còn nhiều khi ngừng lại, những lúc dừng lại như vậy làm nàng chợt mất đi sức chiến đấu. Hạ Thiên chọn cơ hội tốt mà chụp lấy tay của nàng, để nàng không thể tiếp tục tấn công.



- Thử chút độc dược mà thôi, chị tức giận như vậy làm gì?



Hạ Thiên vẫn tỏ ra hời hợt, sau đó một luồng chân khí băng hỏa phóng vào người Dạ Ngọc Mị.



Đau đớn biến mất, mà Hạ Thiên cũng thả tay Dạ Ngọc Mị ra, hắn đắc ý nói:



- Thế nào? Độc dược có tác dụng chứ?