Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1330 : Chị có cảm thấy váng đầu không?

Ngày đăng: 05:00 20/04/20




Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng xoay người bỏ đi, cũng không ra tay.



Trên mặt Hạ Thiên xuất hiện nụ cười xấu xa, hắn không nói lời nào mà đi sau lưng Dạ Ngọc Mị.



Hào Phỉ Phỉ vô thức lui lại phía sau hơn mười bước, đến bây giờ nàng vẫn còn chưa rõ, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì? Còn nữa, Hạ Thiên này làm việc quá quỷ dị, rõ ràng hạ độc người khác, chỉ vì muốn xem có hiệu quả hay không thôi sao?



Vài phút sau Hạ Thiên lại mở miệng:



- Em Chân Dài, có cảm thấy váng đầu không?



Dạ Ngọc Mị nghe nói như vậy thì chợt xoay người dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:



- Cậu lại làm gì?



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị, sau đó lầm bầm:



- Chẳng lẽ không hiệu quả?



- Cậu!



Dạ Ngọc Mị thật sự bị chọc tức, tên khốn kia chế độc dược, bây giờ lại dùng nàng thử nghiệm, tuy nàng còn chưa cảm thấy váng đầu, nhưng nàng thật sự tức giận, hơn mười sợi hắc tơ cuốn về phía Hạ Thiên.



Nhưng vừa ra tay thì Dạ Ngọc Mị chợt cảm thấy đau đầu, cơ thể cũng khựng lại.



- Xem ra khá hữu hiệu.



Hạ Thiên nhanh chóng đi đến sau lưng Dạ Ngọc Mị, căn bản không quan tâm đến những sợi tơ của nàng, hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng:



- Này, xem ra chị sắp hôn mê, tôi phải đỡ chị.



- Thả tôi ra.



Dạ Ngọc Mị vùng vẫy, dù thuốc của Hạ Thiên có ảnh hưởng nhưng cũng không thể làm nàng té xỉu, rõ ràng hắn muốn tìm lý do để chiếm tiện nghi của nàng.



- Xem ra vẫn hơi ít, lần sau nên dùng nhiều hơn.



Hạ Thiên lầm bầm, sau đó buông Dạ Ngọc Mị ra.



- Cậu giải độc ngay cho tôi.



Dạ Ngọc Mị phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, nàng đã thu hồi sợi tơ, không tiếp tục tấn công.



Nàng vốn không phải là đối thủ của Hạ Thiên, dưới tình huống hiện tại thì nàng tấn công cũng không có thu hoạch gì, nếu làm không tốt sẽ còn bị người ta chiếm tiện nghi.



- Không giải!


Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Dạ Ngọc Mị một lúc lâu, sau đó hắn lầm bầm:



- Em Chân Dài, khi chị hôn mê thì nhìn thoải mái hơn nhiều.



Hạ Thiên vừa nói xong thì Dạ Ngọc Mị chợt mở mắt, nàng ngồi vùng lên, đánh về phía hắn như một con sư tử cái.



Nhưng Dạ Ngọc Mị chợt phát hiện cả cơ thể mình chợt mềm nhũn, vì vậy mà tư thế xông lên tấn công lại giống như một cô gái nhào vào lòng tình nhân.



- Ủa, Em Chân Dài, tuy tôi khen chị một câu, nhưng cũng không đến mức thế này chứ?



Hạ Thiên ôm lấy Dạ Ngọc Mị không chút khách khí, trong miệng cười hì hì.



- Cậu là loại vô sỉ hạ lưu, dám hạ độc tôi.



Dạ Ngọc Mị nghiến răng nghiến lợi mắng.



- Em Chân Dài, thật ra tôi đang giúp chị đấy.



Hạ Thiên tỏ ra vô tội:



- Thật ra như vậy cũng tốt, sử dụng độc dược thì sẽ có năng lực kháng độc cao hơn, sau này sẽ không cần sợ người ta hạ độc.



Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng vẫn phát hiện không thể nào làm gì hắn, chỉ có thể dịch người ra khỏi lòng hắn, sau đó ngồi xuống ghế sa lông.



- Tổ trưởng Hạ.



Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, một người đi ra, là Sử Kình Tùng.



- Thế nào, tìm được hung thủ chưa?



Hạ Thiên tạm thời không trêu chọc Dạ Ngọc Mị, hắn thuận miệng hỏi.



- Có vài tên cảnh sát không chịu được nên đã khai, tổng hợp với lời khai của mọi người, chúng ta đã cơ bản biết rõ tình huống. Bắt cóc và sát hại Thẩm Vân chính là một tổ chức xã hội đen có tên là Bách Hoa Lâu.



Sử Kình Tùng khẽ gật đầu, cũng không quan tâm có Hào Phỉ Phỉ và Dạ Ngọc Mị ở bên cạnh Hạ Thiên mà nói ra rõ ràng. Vì hắn biết với thanh danh của Hạ Thiên, tất nhiên Dạ Ngọc Mị và Hào Phỉ Phỉ đều là phụ nữ của đối phương.



- Bách Hoa Lâu?



Hạ Thiên không khỏi nhíu mày, giọng điệu có chút ngạc nhiên:



- Tên kỳ quái quá, sao giống như kỹ viện vậy?