Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1354 : Giằng co trước cổng cục công an

Ngày đăng: 05:00 20/04/20




Khi Lữ Kính Tùng phát hiện có vài chục cảnh sát phóng ra và bao quanh nhóm người của mình, hắn vừa khó hiểu vừa bực bội, đám cảnh sát này có vấn đề sao? Chẳng lẽ muốn bị Hạ Thiên đánh mới chịu phục?



- Chúng tôi phụng mệnh đến bắt Tạ Thân Quốc, tổ trưởng Hạ Thiên tự mình hạ lệnh, tôi hy vọng các người không ngăn trở.



Lữ Kính Tùng cố nén tức giận, hắn trực tiếp đưa Hạ Thiên ra, không tin đám cảnh sát kia không sợ bị đòn.



- Đây là cục công an, không phải là cục an ninh quốc gia, các người không có tư cách ra lệnh cho chúng tôi.



Có tên cảnh sát lên tiếng:



- Chúng tôi chỉ nghe lệnh của thủ trưởng trực tiếp, đừng nói là cục an ninh quốc gia, dù là chủ tịch nước cũng đừng hòng đến đưa Tạ Thân Quốc đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Vậy gọi cục trưởng của các người ra đây.



Lữ Kính Tùng cực kỳ bực bội, hắn không muốn chuyện gì cũng tìm Hạ Thiên, như vậy sẽ bị cho rằng năng lực kém. Dù sao hắn cũng là đặc công Long Tổ, tất nhiên sẽ không thèm quan tâm đến đám cảnh sát bình thường.



- Muốn gặp cục trưởng của chúng tôi sao? Được.



Tên cảnh sát kia lên tiếng cười lạnh:



- Mày cầm súng bắn vào đầu đi, sẽ được gặp cục trưởng của chúng tao.



- Các người có phải muốn tôi điện thoại cho tổ trưởng Hạ Thiên không?



Lữ Kính Tùng lạnh lùng nói:



- Đám cảnh sát các người ba lần bảy lượt không chịu phối hợp, chẳng lẽ muốn bao che cho tội phạm.



- Đừng lấy Hạ Thiên ra hù dọa mà tưởng tao sợ, dù Hạ Thiên có đến đây, trừ khi giết chết tất cả, nếu không đừng hòng mang người đi.



Vẫn là tên cảnh sát kia lên tiếng.



Lữ Kính Tùng dùng ánh mắt căm tức nhìn tên cảnh sát, hắn cũng không điện thoại cho Hạ Thiên, cũng không gọi cho Mộc Hàm. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu hắn điện thoại cho Hạ Thiên đến xử lý vụ này, hắn cũng coi như không xứng với chức vụ đặc công Long Tổ.



- Tôi nhắc lại lần cuối, chúng tôi phụng mệnh đến đưa Tạ Thân Quốc đi, các anh cần có nhiệm vụ phối hợp.



Lữ Kính Tùng nói ra từng chữ rõ ràng.



- Anh phụng mệnh cấp trên, mà cấp trên của anh không phải là cấp trên của tôi, chúng tôi không có nghĩa vụ phải hợp tác với các anh.


- Bắt hắn lại, sau đó cầm máu, đừng để cho hắn mất máu quá nhiều mà chết.



- Vâng, cục trưởng Hào!



Hai người lên tiếng, sau đó bắt đầu hành động.



Vài phút sau.



- Giải hắn ra ngoài.



Hào Hồng Quang xung trận lên trước, hắn đi đầu, mười mấy tên cảnh sát cục công an tỉnh đi theo sau cùng áp giải Tạ Thân Quốc ra ngoài cục công an. Lúc này ngoài cổng cục công an, vài chục tên cảnh sát vẫn vây quanh bốn người cục an ninh quốc gia vào giữa.



- Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Hạ súng xuống.



Hào Hồng Quang tức giận quát.



- Cục trưởng Hào, tôi vâng lệnh của tổ trưởng Hạ đến đây đưa Tạ Thân Quốc đi, nhân viên của các anh lại cản trở, có ý gì?



Lữ Kính Tùng lạnh giọng hỏi.



- Lữ tiên sinh, việc này có chút hiểu lầm.



Hào Hồng Quang vội vàng giải thích, sau đó nhìn đám cảnh sát cục công an thành phố Nhạc Nam:



- Hạ súng xuống, nghe thấy không?



- Cục trưởng Hào, chúng tôi chỉ muốn nghe lệnh thượng cấp.



Một tên cảnh sát lên tiếng, mà đám người còn lại cũng không nói gì, cũng không buông súng.



- Thế nào? Cục công an này muốn độc lập sao?



Một âm thanh tức giận từ ngoài cửa truyền vào:



- Đám cảnh sát cục công an thành phố Nhạc Nam nghe cho rõ đây, nếu không buông súng, sau này cút khỏi cục công an, về nhà làm ruộng.