Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1366 : Lừa đảo và ma túy

Ngày đăng: 05:00 20/04/20




Bác gái trung niên chợt sững sờ:



- Giả sao? Cậu trai, cậu không nhìn qua làm sao biết là giả?



Tiểu Lan cũng tức giận:



- Này, anh là ai vậy? Đừng tưởng rằng sinh bệnh có thể nhắm mắt lại nói lời mê sảng, tờ xổ số này sao lại giả? Anh chưa nhìn qua thì đừng nói bậy.



Chu Điềm tuy không thích cặp đôi Lệ Lệ và Tiểu Lan chết tiệt kia, nhưng nàng cũng hiểu Hạ Thiên nói lung tung, vì mắt hắn không mở ra, sao kết luận xổ số của người ta là giả? Đúng là võ đoán.



Thật ra vấn đề xổ số giả cũng đã không ít lần được nghe thấy, Chu Điềm cũng gặp nhiều tình huống như vậy ở trên mạng, nhưng nàng cảm thấy lần này không phải là lừa đảo.



Trước đó cô gái Lệ Lệ kia khóc rất đau lòng, cũng không giống như giả, mà người đàn ông trung niên vừa rồi bỏ ra hơn ba chục ngàn mua tờ vé số cũng xác định không phải là giả.



Đừng nói là Chu Điềm, bây giờ đám người trong xe tuy có chút nghi ngờ nhưng phần lớn đều cảm thấy vé là thật, mà làm cho mọi người thấy như vậy vì chủ yếu là người đàn ông trung niên kia đã bỏ tiền mặt ra mua, dù sao cũng xác định đó là thật. Hơn nữa rất nhiều người cảm thấy người ta đã bỏ ra hơn ba chục ngàn mua một tờ vé số, như vậy vé số sao có thể là giả? Dù thật sự là giả thì người mua vé số cũng không cảm thấy quá bực bội, vì người đàn ông trung niên kia còn mất đi nhiều tiền hơn.



- Tôi không cần nhìn cũng biết đó là giả, vì hai cô ta là kẻ lừa đảo, đã là lừa đảo thì nhất định phải bán vé số giả.



Hạ Thiên vẫn không mở to mắt, hắn vốn không quan tâm đến ba trò này, nhưng hai cô gái kia quá ồn ào làm hắn bất mãn, còn bác gái trung niên kia đã từng quan tâm đến hắn, tuy hắn không phải loại người tri ân sẽ báo đáp, nhưng hắn vẫn thấy không nên để bác gái trung niên kia bị lừa, vì vậy mới lên tiếng.



- Này, anh đừng nói bậy bạ, chúng tôi là kẻ lừa đảo sao? Anh vừa lên đã giả vờ bị bệnh, bây giờ đừng nói tầm bậy.



Tiểu Lan căm giận nói.



- Đúng vậy, anh bị làm sao vậy?



Cô gái Lệ Lệ kia cũng tỏ ra bất mãn:



- Chúng tôi là lừa đảo sao? Chúng tôi lừa của anh thứ gì?



- Cậu trai, tôi cũng muốn nói một câu cho rõ ràng, các cô ấy có phải là lừa đảo hay không, tôi cũng không biết, nhưng vé số là thật, tôi đã có kinh nghiệm vài chục năm, chẳng lẽ không phân biệt được thật giả?



Người đàn ông trung niên lúc nãy mua vé số chợt lên tiếng.



- Ông còn dám nói sao? Ông nghĩ rằng tôi không biết ông và bọn họ cùng một nhóm à? Ba người tối qua còn chơi bời lêu lổng cả đêm.



Hạ Thiên vẫn không mở mắt, hắn dùng giọng mất hết sức lực nói:



- Còn cô gái ngồi phía sau, lúc tôi vừa ngủ có phải giả vờ khóc không? Nếu không thì quanh mắt sao có nhiều dầu như vậy?



- Cái gì, bọn họ cùng một bọn sao?



- Không thể nào, có phải vậy không?



- Khó nói lắm, bây giờ lừa đảo nhiều lắm.



...



Mọi người chợt nghị luận, rõ ràng lời nói của Hạ Thiên làm cho bọn họ nghi ngờ.



- Tiểu tử, sao cậu biết rõ như vậy?
- Anh bạn, xin lỗi nhé, cậu nên theo tôi xuống xe.



- Á!



Chu Điềm chợt hô lên kinh hoàng, vì nàng thấy trên tay người đàn ông khôi ngô là một khẩu súng.



- Cô đừng nhúc nhích.



Người đàn ông khôi ngô cũng nhìn Chu Điềm, sau đó lại cầm súng chĩa vào người bán vé:



- Đừng động đậy, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí.



- Được rồi, tôi và anh xuống xe.



Hạ Thiên có biểu hiện quỷ dị, hắn để mặc cho người đàn ông lấy súng chống lưng mình, hắn đi xuống không nhanh không chậm.



- Không được nhúc nhích!



- Buông con tin ra!



...



Vài tiếng quát chói tai hầu như cùng vang lên một lúc, bảy tám cây súng cùng chĩa về phía người đàn ông khôi ngô, trong đó có một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp.



- Không phải đấy chứ?



- Tôi có hoa mắt không?



- Hình như cũng không hoa mắt, nhưng vì sao người đàn ông kia nhìn quen như vậy?



- Không phải là chồng của đội trưởng sao?



- Con bà nó, chúng ta gặp phải thằng tội phạm cực ngu rồi.



Khi thấy con tin thì đám cảnh sát chợt há hốc mồm, sau đó bọn họ thu súng, đứng tụm lại nói vài câu. Mà nữ cảnh sát dẫn đầu có chút sững sốt, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào.



- Chồng, cậu đã về rồi.



Nữ cảnh sát xinh đẹp cũng thu súng.



- Băng Băng, chị muốn bắt tên này sao?



Hạ Thiên cười hì hì hỏi.



- Đúng vậy, hắn là kẻ buôn ma túy.



Nữ cảnh sát xinh đẹp kia không phải là ai khác mà chính là Người đẹp băng giá tiếng tăm lừng lẫy thành phố Giang Hải, là Lãnh Băng Băng, tất nhiên dù là nàng hay Hạ Thiên cũng không ngờ bọn họ gặp lại nhau dưới tình huống này.



Người đàn ông khôi ngô nhanh chóng tan vỡ, con bà nó, cái gì thế này? Đám cảnh sát không phải đến bắt hắn sao? Vì sao lại giống như xem náo nhiệt như thế? Mà hắn sao lại giống như bị người ta coi là một vở kịch như vậy?