Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1367 : Tắm cho chồng

Ngày đăng: 05:00 20/04/20




Đám cảnh sát đều đến xem náo nhiệt, hành động lần này coi như là đầu tiên từ khi Lãnh Băng Băng thành lập đội đến bây giờ, dù đội hình đặc biệt của nàng cũng không phải chuyên môn phá án ma túy, nhưng nàng vẫn nhìn thật chặt vào những vụ án thế này. Đã từng có một thời gian ma túy không xuất hiện ở thành phố Giang Hải, vì cục trưởng cục công an thành phố trước đó là Hào Đồ luôn đả kích tội phạm ma túy, mà đám côn đồ của Sở gia cũng không cho đám tội phạm buôn ma túy xuất hiện, vì thế mà khoảng thời gian trước xem như ma túy đã tuyệt tích.



Nhưng trước đây không lâu thì ma túy lại bắt đầu xuất hiện ở thành phố Giang Hải, rõ ràng dù hai nhà hắc bạch đều đả kích tội phạm ma túy nhưng vì lợi nhuận kếch xù, vẫn có kẻ đâm đầu vào.



Lãnh Băng Băng cảm thấy ma túy là mối nguy hại lớn nhất, có thể gây ra tác hại lớn hơn tất cả các tội phạm còn lại, vì vậy nàng phát hiện độc phẩm chảy vào Giang Hải và nhanh chóng theo vết, sau một thời gian ngắn bố trí thì hôm nay chính thức thu lưới, chuẩn bị bắt vài tên buôn ma túy từ Tinh Thành đến Giang Hải.



Những đội viên tổ đặc biệt căn bản đều do Băng Băng chọn lựa ra, mỗi người đều có thể nói là cảnh sát tinh anh, đầy đủ kinh nghiệm. Dù là như vậy thì lần này là vụ án đầu tiên của nàng sau khi thành lập đội, vì thế mà ai cũng rất coi trọng, đặc biệt là khi tên buôn bán ma túy phát hiện ra bọn họ và bắt theo con tin đi hai bên, bọn họ càng thêm lo lắng.



Nhưng khi bọn họ thấy con tin được tên buôn ma túy kia đưa xuống xe, mà một trong số đó là Hạ Thiên thì cảm thấy cực kỳ vớ vẩn, sau đó lại buồn cười, sao lại có một tên tội phạm không biết sống chết như vậy?



Vì thế mà đám cảnh sát đều thu hồi súng, bắt đầu đứng xem náo nhiệt, vì bọn họ đều biết sự kiện lần này không cần mình ra tay.



Quả nhiên đám cảnh sát nhanh chóng nghe được Hạ Thiên nói:



- Băng Băng, tôi không mua lễ vật gì cho chị, thôi thì coi như tên khốn này là lễ vật tặng chị.



- Cậu trở về là lễ vật tốt nhất.



Lãnh Băng Băng dịu dàng nói, sau đó trên gương mặt đẹp có chút ân cần:



- Chồng, sắc mặt cậu cũng không được tốt, cậu không thoải mái sao?



- Đúng vậy, hôm nay đã đánh nhau với hai tên ngốc một trận.



Hạ Thiên khẽ gật đầu:



- Nhưng không sao, tôi sẽ về ngủ một đêm và sẽ có thể khôi phục như thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Các người nói xong chưa?



Tên đàn ông khôi ngô không nhịn được nữa:



- Lập tức tránh ra, nếu không tao xử lý thằng này.



- Á!



Tên đàn ông vừa nói dứt lời thì đã gục ngã.



- Đúng là đáng ghét.



Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đi về phía Lãnh Băng Băng, ôm nàng vào lòng mà không thèm quan tâm đến ai:



- Băng Băng, chúng ta về nhà thôi.



- Ừ!


...



Thành phố Nhạc Nam.



Trong dãy núi Thần Sơn, Thiên Thần Đỉnh, dưới màn đêm có ba người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, đều đặc sắc, là Dạ Ngọc Mị, Ninh Khiết và Sở Dao.



- Tôi sẽ dạy cho các cô vài thứ, có thể học được hay không là chuyện của các cô.



Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Khiết và Sở Dao.



Ninh Khiết và Sở Dao đều không nói lời nào, trên người Dạ Ngọc Mị bùng ra khí tức lạnh lẽo làm cho hai người bọn họ cảm thấy mình bị đè nén. Đặc biệt là Ninh Khiết, trong lòng nàng vẫn còn cảm giác sợ hãi khó ức chế với Dạ Ngọc Mị.



Dạ Ngọc Mị đang định nói gì đó thì gương mặt khẽ biến đổi, nàng nói với Ninh Khiết và Sở Dao:



- Các cô cứ đứng đây một lát, tôi đi một chút.



Dạ Ngọc Mị còn chưa dứt lời thì đã rời khỏi Thiên Thần Đỉnh, trong giây lát nàng đã đến mái nhà cáo vài trăm mét ở phía bên kia, tối qua nàng từng đứng đây cản chân Hàn Minh Phi, tối nay nàng lại ngăn cản Hàn Minh Phi.



- Hàn Minh Phi, ngươi muốn gì?



Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.



- Dạ tiên tử, cô gặp sư đệ và sư muội của tôi không?



Hàn Minh Phi có hơi trầm ngâm rồi hỏi.



- Nếu ta thấy họ thì ngươi nhất định chỉ thấy được thi thể của bọn họ.



Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng.



- Bọn họ đã đi lúc trưa, bây giờ còn chưa quay về.



Hàn Minh Phi khẽ thở dài:



- Nghe nói bọn họ đuổi theo Hạ Thiên, không biết Dạ tiên tử có thể nói cho tôi biết Hạ Thiên đang ở đâu không?



- Hắn ở đâu không liên quan đến tôi.



Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, trong lòng chợt bùng lên cảm giác không ổn. Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn đi theo Hạ Thiên sao? Nếu thật sự để cho hai người kia bắt được Hạ Thiên, sợ rằng chỉ còn đường chết, lúc này tiểu tử kia chưa chết đấy chứ?



Dạ Ngọc Mị cũng không thương tâm vì tiểu tử Hạ Thiên kia, nhưng nàng cũng biết tên khốn kia bây giờ không thể chết được.