Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1369 : Ăn những thứ khác
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Trong những bà vợ của Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải thì rõ ràng Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama có công lực thấp nhất. Công lực của Kiều Tiểu Kiều thấp vì căn bản không tu luyện, ngoài khi được Hạ Thiên tẩy tủy để cho cơ thể nàng tích lũy được một chút linh khí, nàng căn bản không thông qua tu luyện để đẩy mạnh công lực; còn công chúa Sama, nàng cũng không phải không tu luyện, căn bản là nàng tu luyện rất kém, có lẽ là vì nguyên nhân người nước ngoài nên nàng không hiểu đúng về tu luyện, luôn làm nhiều mà công ít, vì thế công lực lúc này chỉ mạnh hơn Kiều Tiểu Kiều một chút mà thôi.
Căn cứ vào những gì mà Hạ Thiên dự đoán thì Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama nếu chỉ dùng một viên đan dược sẽ khó thể gia tăng công lực đến mức có thể thi triển được nghịch thiên đệ ngũ châm. Mà đan dược hắn luyện chế ra cũng có hạn chế, mỗi người chỉ thể dùng một viên mà thôi, nếu dùng đến viên thứ hai sẽ không hiệu quả, vì vậy hắn đã nghĩ trước tiên cho Kiều Tiểu Kiều và công chúa Sama dùng đan dược để gia tăng công lực, sau đó sẽ dùng dược vật khác để trợ giúp, cuối cùng mới có thể thi triển đệ ngũ châm.
Với châm pháp của Hạ Thiên, đồng thời thi châm cho cả ba người là không có vấn đề, vì vậy hắn quyết định cho ba bà vợ dùng dan dược, sau đó để cho các nàng cùng vận công, mà hắn lại ở bên cạnh thi châm.
Trong biệt thự của Tôn Hinh Hinh, Cố Hàm Sương vẫn đứng trong phòng khách, đang đợi Tôn Hinh Hinh thu công.
- Chờ đợi ngàn năm, chờ đợi ngàn năm...
Tiếng ca chợt vang lên, Cố Hàm Sương chợt có phản ứng, đây là tiếng chuông điện thoại của nàng. Trước đó vài ngày nàng thấy thích bài hát này, cảm thấy nó hợp với mình, tuy nàng không đợi một ngàn năm, chỉ tuy luyện trăm năm nhưng cuói cùng cũng chờ được một người, một người đàn ông làm cho cuộc sống của nàng chính thức thay đổi.
Cố Hàm Sương lấy điện thoại ra, nàng nhìn dãy số trên màn hình rồi cau mày. Số điện thoại này rất lạ, nàng chưa từng gặp, nhưng theo lý thuyết cơ bản thì những người biết số điện thoại của nàng là rất ít, bây giờ chính thức biết đến thì ngoài Hạ Thiên chỉ còn là người của Cố gia, nhưng sao lại có số điện thoại lạ gọi đến cho mình?
Tuy Cố Hàm Sương có chút nghi hoặc nhưng cũng nhận điện thoại:
- Xin hỏi là ai vậy?
- Hàm Sương muội tử, là ta đây.
Bên kia truyền đến một âm thanh ngọt ngào:
- Biết ta là ai chưa?
- Chị Mục sao?
Cố Hàm Sương nói mang theo chút kinh ngạc:
- Sao chị biết số điện thoại của em?
Trên đời này Cố Hàm Sương cũng không quen biết nhiều người, chị Mục chính là một trong số đó. Thực tế thì chị Mục này chính là một trong những người trước kia cùng tu tiên với nàng, chính là một trong số hai người tu tiên còn sót lại.
Chị Mục tên đầy đủ là Mục Hồng Đan, lớn hơn Cố Hàm Sương vài tuổi, vài chục năm trước khi đám người tu tiên còn khá đông thì Mục Hồng Đan và Cố Hàm Sương là hai nữ tu tiên duy nhất, có lẽ vì vậy mà quan hệ giữa hai người bọn họ là khá thân mật.
- Em Hàm Sương, chị đi qua thủ đô tìm em, những vãn bối của em cho chị số điện thoại, vì vậy chị mới liên lạc được cho em.
Mục Hồng Đan khẽ cười:
Kiều Phượng Nhi thuận miệng nói, nàng không ý thức được Hạ Thiên sẽ muốn ăn thứ có liên quan đến mình.
- Nha đầu điên khùng, đây là cô đồng ý đấy nhé.
Hạ Thiên chân thành nói.
- Tôi đồng ý thì sao? Tôi...Á...Anh...
Kiều Phượng Nhi còn chưa dứt lời thì cơ thể đã không còn khống chế mà ào về phía Hạ Thiên, sau đó nàng thấy bộ phận nào đó bị hắn gặm nhấm, cảm giác quen thuộc lại bùng lên.
- Lưu manh đáng chết, anh làm gì...Ư...Không cần...
Cơ thể Kiều Phượng Nhi lại mềm nhũn ra mà không còn chút sức lực nào, nhưng trong miệng nàng vẫn còn cố gắng vang lên những lời kháng cự. Nàng cũng không ngờ lưu manh này lại muốn ăn mình, vì vậy nhịn không được phải nói:
- Đừng như vậy, tôi...Tôi sẽ nấu cơm cho anh...
Kiều Phượng Nhi vừa dứt lời thì cảm thấy eo mình được buông lỏng, nàng đã khôi phục lại tự do, mà miệng của Hạ Thiên cũng rời khỏi đỉnh núi của nàng.
- Nha đầu điên khùng, vậy mau nấu cơm đi.
Hạ Thiên tỏ ra như chưa có gì phát sinh.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, có vẻ nổi giận:
- Anh là lưu manh khốn kiếp.
Kiều Phượng Nhi mắng một câu rồi tiếp tục đi vào nhà bếp, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên vô số lần. Lưu manh chết tiệt này, chẳng lẽ muốn xem ngực mình là bữa cơm trưa sao?
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, rõ ràng là hắn rất muốn ăn cơm, làm cơm cho hắn thì có gì là không đúng?
- Nha đầu điên khùng đúng là nha đầu điên khùng, ý nghĩ không giống người thường, mình không ần quan tâm nhiều.
Hạ Thiên tự nói với mình như vậy, sau đó hắn nằm lên ghế sa lông, an tâm chờ nha đầu điên khùng làm bữa trưa.