Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1370 : Cô gái ăn mặc cung trang
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Trên đường cái thành phố Giang Hải có hai cô gái sóng vai nhau bước đi.
Cách ăn mặc của hai cô gái thật sự làm cho người dân phải chú ý, một người mặc sườn xám màu hồng buộc vòng quanh dáng người trưởng thành, nhìn qua thật sự rất quyến rũ, mà gương mặt nàng cũng rất xinh xắn, có vài phần cổ điển.
Nhưng đẹp xấu cũng không phải là quan điểm tuyệt đối mà chỉ là ấn tượng tương đối, vì khi một cô gái ngũ quan đoan chính đi gần bên cạnh một người phụ nữ mắt nhỏ mũi tẹt mặt rỗ thì sẽ được coi là mỹ nữ. Mà lúc này cô gái mặc sườn xám có dáng người xinh đẹp động lòng người kia lại làm người ta sinh ra cảm giác bình thường, vì bên cạnh nàng có một người phụ nữ còn đẹp hơn, là một đạo cô tuyệt đẹp, xuất chúng.
Đạo cô mặc áo bào tất nhiên là Cố Hàm Sương, người phụ nữ mặc sườn xám chính là Mục Hồng Đan.
- Em Hàm Sương, vài tháng không gặp mà em càng thêm trẻ đẹp, cũng càng có hương vị trưởng thành.
Mục Hồng Đan không khỏi tán thưởng:
- Xem ra Tiểu Hàm Sương nam xưa bây giờ đã biến thành phụ nữ thật sự, nhưng không biết người đàn ông nào có phúc như vậy?
- Chị Mục, phải là em có phúc mới đúng.
Cố Hàm Sương khẽ nói.
- Em Hàm Sương, xem ra em thật sự có người đàn ông của mình, người đó không phải là Trang Vân Đông sao?
Mục Hồng Đan tỏ ra hiếu kỳ:
- Ủa, lần này chị đến thủ đô cũng không gặp được Trang Vân Đông.
- Không phải là hắn.
Cố Hàm Sương lắc đầu:
- Chị Mục, cậu ấy tên là Hạ Thiên, có lẽ sau này chị sẽ nghe danh cậu ấy.
- Hạ Thiên?
Mục Hồng Đan có chút ngạc nhiên:
- Hắn cũng là người tu tiên sao? Nhưng hình như tôi chưa từng nghe qua tên của hắn.
- Cậu ấy là một thầy thuốc.
Cố Hàm Sương khẽ nói, nàng cũng không nói quá nhiều, đã có vết xe đổ trước đó của Trang Vân Đông và Gia Cát Vấn Thiên, nàng cũng không muốn để cho Mục Hồng Đan biết được năng lực thần kỳ của Hạ Thiên.
- Thầy thuốc sao? Rất tốt, thật ra, em Hàm Sương này, em còn trẻ, tìm cho mình một người đàn ông cũng tốt, không giống như chị Mục đây, chị đã già rồi, muốn gả cho người ta cũng không còn kịp nữa.
Mục Hồng Đan có chút cảm khái.
- Chị Mục, chỉ cần chị muốn, sao lại không có cho được?
Cố Hàm Sương khẽ nói.
- Ừ!
Người phụ nữ có mái tóc đen, mày mi như tranh, trang sức tươi tắn, thoát tục xuất trần, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất đủ để thiên địa biến sắc. Nàng đứng đó mà giống như hòa tan với thiên địa, làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ kỳ diệu.
Đạo cô ngồi dưới đất rõ ràng là Cố Hàm Sương, người phụ nữ mặc xườn sám là Mục Hồng Đan, còn cô gái mặc cung trang chính là người đã dùng một chiêu để khống chế Cố Hàm Sương.
Từ trên không trung phương xa chợt xuất hiện một điểm đen, một lát sau điểm đen đó đã đến gần, thì ra là một bóng người.
Khi thấy bóng người này thì Cố Hàm Sương tỏ ra có chút lo lắng, nàng há miệng định lên tiếng nhưng thật sự không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người đến càng gần, sau đó rơi xuống sân thượng tòa nhà Hải Giang.
Người đến là Hạ Thiên, hắn trực tiếp bay xuống bên cạnh Cố Hàm Sương, khẽ bế nàng lên, sau đó phát hiện trong người nàng có một cấm chế, tạm thời hắn không có năng lực cởi bỏ.
- Ngươi là Hạ Thiên?
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt truyền đến.
Hạ Thiên xoay người nhìn về phía cô gái mặc cung trang, hắn chợt ngẩn ngơ. Cô gái này quá đẹp, rõ ràng nằm ngoài dự đoán của hắn, nàng là một mỹ nữ hoàn toàn có thể so sánh với Dạ Ngọc Mị, dù dáng người không được như Dạ Ngọc Mị nhưng gương mặt cũng không thua kém, cơ thể cũng là cực kỳ cân xứng, từng bộ vị đều vừa đủ.
- Cô là ai?
Hạ Thiên sững sờ sau giây lát, sau đó hắn kịp phản ứng và hỏi một câu.
Cô gái mặc cung trang không nói gì mà tiến một bước về phía trước, sau đó vỗ một chưởng vào Hạ Thiên.
- Chết tiệt, lại là Chỉ Xích Thiên Nhai.
Hạ Thiên thầm mắng, hắn hiểu đây là người đến từ Phiêu Miểu tiên môn, nhưng công lực của người này mạnh hơn Bạch Vân Sơn rất nhiều, hắn có cảm giác cô gái này có thực lực tương xứng với Hàn Minh Phi.
Hạ Thiên giẫm Phiêu Miểu Bộ muốn né một chưởng của đối phương, nhưng hắn phát hiện mình không thể kịp, vì bàn tay trong suốt kia đến trước mặt hắn nhanh như chớp. Dù hắn có thực lực Kim Đan hậu kỳ thì so với cô gái mặc cung trang kia vẫn chênh lệch khá nhiều.
Nhưng bàn tay chỉ dừng lại trước Hạ Thiên một centimet, sau đó được thu hồi, đồng thời một giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên:
- Sao ngươi biết Phiêu Miểu Bộ? Ngươi có biết một người tên là Nguyệt Thanh Nhã?
- Sao?
Hạ Thiên tỏ ra kinh ngạc, hắn nhìn người phụ nữ mặc cung trang, có chút khó thể tin:
- Cô, cô là ai? Sao biết tên sư phụ tôi?
- Sư phụ của ngươi?
Giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của cô gái mặc cung trang cũng có chút kinh ngạc:
- Ngươi nói mình là đồ đệ của Nguyệt Thanh Nhã.
- Đúng vậy, sư phụ tôi tên là Nguyệt Thanh Nhã, cô là ai?
Hạ Thiên khẽ gật đầu, đồng thời hỏi một câu.