Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 14 : Có thêm tên tiểu đệ cũng tốt

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




Đinh Báo hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc tên này là ai vậy? Trước đó Trương Đại Trụ đã nói cho hắn biết tên tiểu tử này đánh nhau rất lợi hại, hắn còn tưởng rằng Trương Đại Trụ quá vô dụng, nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, dùng từ đánh nhau lợi hại để hình dung tên này còn chưa đủ, cái này chính phải là một siêu cấp cao thủ.



Tuy mấy tên thủ hạ của hắn không có bản lãnh gì to lớn, nhưng mà có thể trong một thời gian ngắn đánh ngã nhiều người như vậy, nhất định chỉ có cao thủ chân chính mới có thể làm được!



- Tại sao ngươi lại không đánh ta?



Đinh Báo đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, làm sao hắn vẫn còn đứng ở chỗ này vậy?



- À... Ta cảm thấy ngươi rất đáng thương.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Đáng thương?



Trong lòng Đinh Báo trào lên một cơn thịnh nộ:



- Huynh đệ, Đinh Báo ta không cần người khác phải thương hại, nhân tiện cũng khuyên ngươi một câu, tuy ngươi đánh rất được, nhưng ở trong cái xã hội này không phải chỉ dựa vào đánh đấm là có thể giải quyết được tất cả!



- Ừhm... Tam sư phụ của ta cũng có nói qua, bạo lực không thể giải quyết hết mọi vấn đề.



Hạ Thiên gật gật đầu:



- Chẳng qua ta vẫn cảm thấy ngươi rất đáng thương, đàn ông bị cắm sừng đều rất đáng thương.



- Lời này của ngươi có ý gì?



Sắc mặt của Đinh Báo càng khó coi, điều này cũng rất bình thường, không cần biết là người đàn ông nào, bị người ta nói là bị cắm sừng thì khuôn mặt đều sẽ rất khó nhìn.



- Nữ nhân kia là chị của Trương Đại Trụ, Trương Đại Trụ lại gọi ngươi là anh rể, xem ra nữ nhân kia là vợ của ngươi, đúng không?



Hạ Thiên chỉ Trương Ngọc Phân vẫn đang nằm trên mặt đất:



- Chẳng qua nữ nhân này tối ngày hôm qua đã "làm" với tên gia hỏa kia, đó, chính là cái tên Hoàng Mao (Tóc vàng) nằm kia kìa, ngươi nói xem bị tiểu đệ của chính mình cắm sừng còn chưa đủ đáng thương sao?



- Ngươi đừng có nói bậy!



Trương Ngọc Phân lạnh giọng quát lên.



- Báo ca, oan uổng cho em, tiểu tử này ngậm máu phun người!



Tên Hoàng Mao kia cũng vội vàng chối cãi.



- Huynh đệ, kế ly gián đơn giản như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?



Đinh Báo hừ lạnh một tiếng:



- Tuy ngươi đánh rất được, nhưng chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.



Hạ Thiên có chút không vui, cái này rõ ràng không phải là nói đầu óc hắn có vấn đề hay sao?



- Tin hay không tùy ngươi, chẳng qua ta có thể nói cho ngươi biết, giữa trưa hôm trước ngươi đã cùng "làm" với vợ ngươi, hôm kia không "làm", à, trước đó một ngày vợ của ngươi cũng cùng "làm" với tên tiểu tử Hoàng Mao kia.



Hạ Thiên lười nhác nói:



- Haizzz, thực ra ta cảm thấy vợ của ngươi đúng là "Gà" mà, trong gần nhất một tháng cũng chí ít đổi qua bốn tên đàn ông khác nhau.


Hạ Thiên vẫy vẫy tay:



- Hinh tỷ, đi chỗ hôm qua chúng ta ăn đi, ta thấy chỗ đó mùi vị thức ăn cũng không tệ.



- Ngươi quyết định là được.



Tôn Hinh Hinh đối với những việc này cũng không có ý kiến, nhưng lại có chút tức giận nhìn Hạ Thiên một cái, cái tên tiểu sắc lang này, người ta cầu xin làm tiểu đệ của hắn, hắn làm sao cũng không đồng ý, kết quả chỉ vừa nói có một vị muội muội xinh đẹp, hắn lập tức đồng ý ngay.



Hơn mười phút sau, Hạ Thiên lại đi tới quán ăn "Giá ổn định cho học sinh, sinh viên" kia, chẳng qua là ba người cũng đã biến thành bốn người, Tôn Hinh Hinh cũng thuận tiện gọi cả Phương Hiểu Như cùng đi.



- Đại ca, anh muốn ăn cái gì?



Vương Kiệt cầm lấy menu, bộ mặt nịnh nọt nhìn vào Hạ Thiên.



- Tùy tiện đi.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Vậy... Đại tẩu, chị thì sao?



Vương Kiệt chuyển hướng sang Tôn Hinh Hinh.



- Ngươi xem rồi tự gọi đi.



Tôn Hinh Hinh đã tiếp nhận việc được gọi là đại tẩu.



Phương Hiểu Như ở một bên lại có chút buồn bực, tốt xấu gì thì tiểu tử này cũng là sinh viên giỏi của đại học Giang Hải, còn tự xưng là thiên tài máy vi tính, làm cái gì mà không được, cứ phải muốn đi làm tiểu đệ cho tên gia hỏa Hạ Thiên này chứ?



Vừa vặn ở trên đường đi, nàng đã được biết, Vương Kiệt cũng giống như nàng, đều là sinh viên năm hai của đại học Giang Hải, đến khai giảng tháng chính cũng đều là năm ba, chỉ khác là Vương Kiệt học công nghệ thông tin, mà nàng là học Luật.



Đường đường là sinh viên của đại học Giang Hải, cầm cái danh đi ra cũng đủ để khoe khoang rồi, nhưng lại phải đi làm tiểu đệ cho cái tên Hạ Thiên căn bản là chưa từng đọc sách bao giờ này, điều này ít nhiều cũng khiến cho Phương Hiểu Như cảm thấy Vương Kiệt đang bôi đen lên danh hiệu của đại học Giang Hải, tuy nàng cũng cảm thấy xác thực là Hạ Thiên có chút bản sự, không nói cái khác, riêng việc đánh nhau cũng đã rất giỏi, nhưng một mỹ nhân như Tôn Hinh Hinh, sao mới chỉ có thời gian trong một ngày cũng đã rơi vào vòng tay của hắn, Vương Kiệt cũng khuất phục dưới trướng của hắn, ít nhiều trong lòng Phương Hiểu Như cũng có chút không bình ổn được.



Vương Kiệt chọn xong món ăn, lại nhìn vào Hạ Thiên:



- Đại ca, có muốn uống rượu không?



- Tùy tiện.



Hạ Thiên lại đưa ra cái đáp án như vậy.



- Cho hai chai Tuyết Hoa, thêm đá nữa.



Vương Kiệt đưa menu cho phục vụ viên, sau đó quay đầu nhìn vào Hạ Thiên:



- Đại ca, vậy thì chúng ta uống một chút nha.



- Này, ta nói Vương Kiệt này, ngươi sao lại phải làm tiểu đệ cho Hạ Thiên chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn học đánh lộn với hắn?



- Cái gì là đánh lộn, ta nói cho Phương Hiểu Như này, cái này cô không hiểu, lấy kinh nghiệm trong hai mươi năm qua ta đọc qua tiểu thuyết vũ hiệp mà nói, đại ca tuyệt đối chính là võ lâm cao thủ!



Vương Kiệt nói được mưa xuân tới tấp.



Phương Hiểu Như bĩu môi, hóa ra Vương Kiệt là xem quá nhiều tiểu thuyết vũ hiệp nên bị ngộ độc rồi à nha!