Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 15 : Xung đột tại quán ăn
Ngày đăng: 04:38 20/04/20
Vương Kiệt quay đầu hướng Hạ Thiên cười nịnh:
- Đại ca, lúc nào anh mới dạy em đôi ba chiêu vậy?
- Tư chất của ngươi quá kém, không thích hợp luyện võ.
Hạ Thiên lười nhác nói.
- Hả?
Vương Kiệt lập tức một mặt đau khổ:
- Đại ca, tuy tư chất của em khẳng định không hơn được anh, nhưng em cũng không cần phải luyện được lợi hại như anh mà, chỉ cần có thể đấu được tám, mười tên du côn là được rồi.
- Yêu cầu thấp như vậy!
Hạ Thiên suy nghĩ một chút:
- Điều đó ngược lại là có khả năng.
- Vậy... Đại ca, anh đồng ý dạy cho em rồi à?
Vương Kiệt lập tức vui mừng.
- Chờ ta nhìn thấy em gái của ngươi lại nói tiếp.
Hạ Thiên bộ dạng như hứng thú bị khuyết thiếu, hắn không hứng thú đi dạy người võ công, trừ khi đối phương là mỹ nữ.
Khuôn mặt mập mạp của Vương Kiệt lập tức lại biến thành như quả mướp đắng.
- Ê, Vương Kiệt, kia không phải bạn gái của ngươi ư?
Phương Hiểu Như dùng ngón tay chọc cánh tay của Vương Kiệt, sau đó chỉ chỉ hướng cửa quán ăn.
Vương Kiệt vừa nhìn liền buồn bực, một nam sinh cao lớn đẹp trai ôm lấy một nữ sinh xinh xắn đi vào quán ăn, mà nữ sinh xinh xắn kia chính là Trương Lỵ, bạn gái trước của hắn.
Hôm qua Vương Kiệt cùng Trương Lỵ vừa ra liền cãi nhau ở ngoài tiệm hoa cũng khiến cho Phương Hiểu Như nhớ kỹ bọn họ, vừa thấy Trương Lỵ vào cửa, Phương Hiểu Như lập tức nhận ra.
Bởi vì trong quán ăn ít ngươi, mục tiêu đều khá rõ ràng, Trương Lỵ vừa vào đến cửa cũng phát hiện Vương Kiệt, nhìn thấy Vương Kiệt cùng Phương Hiểu Như nói chuyện, trong mắt Trương Lỵ chớp qua một tia xem thường.
- Ai ôi, Vương Kiệt, bản sự của ngươi cũng không tệ nha, nhanh như vậy đã tìm được bạn gái mới.
Trương Lỵ nhìn Phương Hiểu Như một cái:
- Ta lại không nghĩ tới, ngươi lại đói đến không cả chọn thức ăn, liền ngay cả tiểu cô nương bán hoa cũng muốn!
Nói ra thì Phương Hiểu Như cũng tính như là nửa cái người nổi tiếng ở đại học Giang Hải, cũng không phải nàng rất xinh đẹp mà là bởi vì nàng bán hoa ở tiệm hoa Hinh Hinh, mọi người đều thường xuyên đi qua nơi này nên cũng có không ít người biết nàng.
- Ngươi sao nói chuyện khó nghe như vậy?
Đột nhiên bị người đẩy tai họa lên đầu, Phương Hiểu Như có chút cáu hỏa:
- Ta bán hoa thì làm sao? Dù sao so với ngươi bán thân cũng tốt hơn nhiều!
Không nói thì thôi, Phương Hiểu Như tuy không xinh đẹp như Trương Lỵ nhưng ngược lại miệng lưỡi lại rất lợi hại.
- Ngươi nói ai bán thân?
Trương Lỵ giận giữ:
- Nói như vậy là hắn cũng đã có lần thất bại!
- Không sai, đại sư phụ tung hoành tình trường mấy chục năm nhưng chỉ có thất bại một lần, chẳng qua đó cũng không thể trách hắn, chỉ có thể trách hắn sinh không gặp thời nên gặp phải một người khác.
Hạ Thiên bộ mặt đắc ý, chỉ vào mũi chính mình:
- Cũng chính là ta, Thần tiên tỷ tỷ bị hắn xem trúng nhưng lại bị ta cướp đi làm lão bà của ta.
- Ngươi lại nói khoác!
Phương Hiểu Như cười nhạo một tiếng, tiểu tử này nói qua nói lại cũng không phải là nói chính hắn lợi hại sao?
- Đại ca, anh quá Trâu, ngay cả nữ nhân mà sư phụ anh xem trúng cũng dám cướp!
Vương Kiệt lại bội phục sát đất:
- Lúc nào có thể dạy cho em đôi ba chiêu tán gái được không?
- Này, ta nói mấy người nam sinh các ngươi, sao câu nào cũng không rời cái việc tán gái vậy?
Phương Hiểu Như bất mãn:
- Đồ ăn tới, mau nhanh chóng ăn cơm đi!
Sau một lúc kéo dài như vậy, phục vụ viên đã bắt đầu đưa món ăn lên, tuy Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng nhưng cũng không tiếp tục khuyên Hạ Thiên rời đi.
- Đến, đại ca, em kính anh một chén!
Vương Kiệt rót cốc rượu đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên uống một ngụm rượu, chép miệng "Khà" một cái, sau đó lắc lắc đầu:
- Hương vị loại đồ này chả ra làm sao, còn là Hầu nhi tửu (rượu khỉ) uống tốt hơn.
- Hầu nhi tửu?
Vương Kiệt lại ngẩn ngơ, đồ vật này không phải chỉ có ở trong tiểu thuyết ư?
Hạ Thiên tuy nhiên cảm thấy rượu uống không tốt, chẳng qua cũng rất nhanh đã uống cạn một chai, Vương Kiệt rất hưng phấn, lại gọi thêm mấy chai rượu nữa, hai người tiếp tục uống, anh một chén em một chén, mấy chai đều vào bụng hết, nhìn Hạ Thiên không có chút phản ứng nào mà Vương Kiệt lại đã có chút chịu không nổi, đi một chuyến toilet.
- Hạ Thiên đừng uống nữa, vạn nhất những người kia trở lại mà ngươi lại uống say thì sẽ rất phiền hà.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh nhịn không nổi khuyên nhủ.
- Không việc gì, trước nay ta chưa bao giờ uống say.
Hạ Thiên hướng Tôn Hinh Hinh khẽ cười hì hì:
- Hinh tỷ, tỷ có muốn uống một chút không?
- Làm gì? Muốn chuốc ta say?
Tôn Hinh Hinh gắt giọng.
- Đúng vậy, chờ tỷ uống say là ta có thể ôm tỷ về nhà.
Hạ Thiên thành thật thừa nhận.