Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 145 : Đem ông ta đi chôn
Ngày đăng: 04:40 20/04/20
Khi nhìn thấy người bước xuống từ chiếc Ferrari thì Phương Hiểu Như thiếu chút nữa đã rên lên thành tiếng, hôm nay tận thế rồi sao? Nếu không sao lại phát sinh những sự việc điên cuồng như vậy? Đầu tiên là tên mập chạy đến bằng một chiếc BMW, bây giờ chị Hinh lại chạy đến bằng Ferrari.
Khi Phương Hiểu Như thấy Tôn Hinh Hinh tay trong tay với Hạ Thiên tiến vào cửa hàng thì không nhịn được phải hỏi:
- Chị Hinh, đừng nói là Hạ Thiên tặng Ferrari cho chị nhé?
Tôn Hinh Hinh nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh, nàng nở nụ cười thản nhiên:
- Hiểu Như, nếu không không phải cậu ấy tặng thì chị có thể mua Ferrari chạy đi làm sao?
Phương Hiểu Như cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ, những năm gần đây trong đầu nàng có những ý nghĩ gì, bây giờ tất cả đều không dùng được. Nửa tháng trước Hạ Thiên không có tiền dùng cơm, phải ứng trước lấy một ngàn tiền lương, mà nửa tháng sau hắn đã có thể tặng một chiếc Ferrari cho bà chủ cửa hàng hoa.
- Đại ca, đại tẩu.
Tên mập tranh thủ thời gian đến chào hỏi.
Mà tên tiểu đệ lái xe của tên mập cũng vội vàng xuống xe, hắn chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh khom lưng hành lễ:
- Chào thiên ca, chào thiên tẩu.
- Không cần khách khí như vậy.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy không quen.
- Cám ơn thiên tẩu.
Tên tiểu đệ lại nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Mập, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi chạy đến đây?
Tôn Hinh Hinh có chút kỳ quái.
- Đại tẩu, em có việc cần xin chỉ thị của chị.
Tên mập cung kính nói.
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực:
- Chuyện gì?
Sau khi biết Liễu Kỳ không chết thì Lý Lam thở phào một hơi, ngay sau đó đề nghị đưa Liễu Kỳ đến bệnh viện. Nhưng Mai Nhược Đình cảm thấy tình huống của Liễu Kỳ rất quỷ dị, nếu đưa đến bệnh viện thì sợ đám bác sĩ sẽ làm cho chết giấc. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì nàng liền điện thoại cho Liễu Vân Mạn, hy vọng có thể kéo Hạ thần y đến xem bệnh.
Đến khi Liễu Vân Mạn và Hạ Thiên vào trong biệt thự, Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng hiểu vì sao Mai Nhược Đình không nói rõ trong điện thoại, thì ra đây là một việc rất xấu hổ. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Mai Nhược Đình không muốn đưa Liễu Kỳ đến bệnh viện.
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không rõ, Liễu Kỳ này không phải bị liệt dương sao? Chẳng lẽ đã được chữa trị? Điều này không đúng, trừ Hạ Thiên ra thì chẳng có ai chữa tốt được cho Liễu Kỳ.
Hạ Thiên nghĩ vậy mà không khỏi nhìn sang Lý Lam, chẳng lẽ người phụ nữ này có sức quyến rũ đặc biệt, thậm chí còn chữa được cả bệnh liệt dương? Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên đã chối bỏ ý nghĩ này, tuy người phụ nữ này rất xinh đẹp nhưng cũng không bằng Mai Nhược Đình, cũng không thể có được năng lực gì quá mức.
- Ủa?
Hạ Thiên nhìn Liễu Kỳ đang nằm yên không nhúc nhích trên giường, hắn có chút kinh ngạc, lần trước xem bệnh thì thấy người này có thể sống ít nhất là hai năm nữa. Nhưng bây giờ sao lại nhanh chóng đến tình trạng dầu hết đèn tắt rồi?
- Hạ Thiên, sao vậy?
Liễu Vân Mạn hỏi.
- Có gì đó là lạ.
Hạ Thiên cầm lấy cổ tay của Liễu Kỳ, một lát sau hắn quay đầu hỏi Mai Nhược Đình và Lý Lam:
- Ngày hôm qua có người trị bệnh cho con khỉ này sao?
Mai Nhược Đình và Lý Lam thấy Hạ Thiên gọi chồng mình là khỉ thì có chút xấu hổ, Lý Lam lắc đầu:
- Có lẽ là không, nhưng hôm qua chồng tôi ở công ty, tôi cũng không ở chung với ông ấy.
- Ngày hôm qua tôi có mặt ở công ty nhưng cũng không biết rõ chuyện của chồng, nếu nói theo lý, có người chữa tốt cho anh ấy thì chúng tôi cũng phải biết.
Mai Nhược Đình lại nhíu mày.
Liễu Vân Mạn nhíu mày:
- Hạ Thiên, rốt cuộc Tam thúc thế nào? Cậu có thể cứu tỉnh được sao?
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Chị Vân Mạn, cũng không phải không cứu ông ta tỉnh lại được, nhưng phiền phức lắm, mà dù có tỉnh lại cũng không sống thêm được bao lâu, các người trực tiếp mang ông ta đi chôn được rồi.