Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 146 : Liễu Kỳ bị tính kế
Ngày đăng: 04:40 20/04/20
Liễu Vân Mạn có chút dở khóc dở cười, Lý Lam và Mai Nhược Đình thì dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, người này sao có thể nói ra những lời như vậy? Người còn sống sao có thể mang chôn?
- Hạ thần y, tôi biết chồng đắc tội với cậu, nhưng, cậu có thể nể mặt Tiểu Mạn và Tiểu Mộng, cậu có thể giúp chúng tôi lần đầu tiên, có thể cứu chồng tôi hay không?
Giọng nói của Mai Nhược Đình có vài phần cầu khẩn.
- Đúng vậy, Hạ Thiên, trước tiên cứu tỉnh Tam thúc đi.
Liễu Vân Mạn cũng không nhịn được phải nói.
Hạ Thiên nhìn ba người phụ nữ trong phòng:
- Các người muốn cứu tỉnh ông ta thật sao?
- Đúng vậy, Hạ thần y, kính xin cậu giúp đỡ.
Mai Nhược Đình vội vàng nói.
Liễu Vân Mạn lại cảm thấy có chút không đúng:
- Hạ Thiên, cứu tỉnh Tam thúc có vấn đề gì sao?
- Cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ cứu tỉnh thì ông ấy chỉ sống thêm được một tháng, à, nếu cứ để ngủ thì sẽ sống được một năm.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Vì vậy tôi cảm thấy các người nên chôn sống ông ta cho đỡ rách việc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Như Đình, hừ, tôi thấy chúng ta nên đưa chồng đến bệnh viện.
Lý Lam không nhịn được nữa, nàng cảm thấy Hạ Thiên không có chút thành ý.
- À, vậy thì tốt, tôi cũng không còn chuyện gì.
Hạ Thiên đối với vấn đề này rõ ràng là cầu còn chưa được, hắn kéo Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, chúng ta đi thôi.
Liễu Vân Mạn có chút bất đắc dĩ:
- Hạ Thiên, chờ chút.
Liễu Vân Mạn quay đầu nhìn Lý Lam mà không khỏi thở dài, người nhà Tam thúc có chuyện gì vậy? Hạ Thiên vốn cũng không muốn chữa bệnh cho Tam thúc, mà bây giờ Lý Tam thẩm lại hờn dỗi.
- Mai Tam thẩm, Lý Tam thẩm, các người thật sự muốn đưa Tam thúc vào bệnh viện sao?
Liễu Vân Mạn muốn xác nhận cho rõ ràng.
- Tiểu Mạn, nếu Hạ thần y không muốn chữa bệnh cho Tam thúc của cháu, chúng tôi cũng không thể ngồi đây chờ Tam thúc của cháu bỏ mạng.
Trong giong nói của Lý Lam mang theo chút oán hận, nàng bắt đầu cảm thấy Hạ Thiên làm như vậy là vì Liễu Vân Mạn giật dây.
- Chị Vân Thanh, là chị sao?
Hạ Thiên chợt nghe được giong nói của đối phương:
- Chị Vân Thanh, chị được thả ra rồi sao?
- Hạ tiên sinh, sáng nay đã được thả ra rồi.
Trong lời nói của Vân Thanh có chút chần chờ:
- Không biết tối nay Hạ tiên sinh có rãnh không? Tôi muốn mời một bữa cơm.
- Rãnh chứ, tất nhiên là rãnh.
Hạ Thiên vội vàng nói, có người đẹp hẹn dùng cơm, đặc biệt là người đẹp hắn muốn cướp làm vợ, hắn sao không rãnh cho được?
- Đươc, chúng ta gặp mặt ở quán Hồng Hồ đường Đinh Tự, thế nào?
Vân Thanh dùng giọng trưng cầu ý kiến để hỏi.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ đáp ứng, hắn và nàng ăn mỳ còn được, chỗ nào mà chẳng tốt?
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết đường Đinh Tự nằm ở đâu, cũng chưa nghe nói đến quán Hồng Hồ. Nhưng cũng không có gì, chẳng phải có taxi sao?
Sau khi đi hơn ba mươi phút thì Hạ Thiên đã đến quán Hồng Hồ, hắn cũng thấy Vân Thanh đang ngồi bên cạnh cửa sổ, vì vậy hắn trực tiếp đi đến ngồi xuống.
- À, Hạ tiên sinh, cậu đến rồi.
Mãi đến khi Vân Thanh ngồi xuống thì Vân Thanh mới kịp phản ứng, mới một ngày không gặp mà Vân Thanh đã tiều tụy khá nhiều, nhưng tiều tụy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn làm nàng thêm quyến rũ.
- Chị Vân Thanh, tinh thần của chị không tốt lắm, có phải là có cảnh sát ức hiếp chị không? Nói cho tôi biết, tôi đánh hắn.
Hạ Thiên ra vẻ căm phẫn nói.
Vân Thanh lắc đầu, nàng miễn cưỡng nói:
- Hạ tiên sinh, cám ơn sự quan tâm của cậu, tôi cũng không phải chịu khổ trong đồn cảnh sát, bọn họ không làm tôi khó xử, nhưng những sự việc xảy ra trong vài ngày qua cũng làm tôi cảm thấy khó chịu.
Vân Thanh đang nói thì thấy một người quen đi đến, vẻ mặt nàng chợt biến đổi, khi đang định quay đầu lại thì đối phương đã nhìn thấy nàng.
- Vân Thanh, trùng hợp quá, em cũng đến đây dùng cơm à?
Người kia đi đến, đây là một người đàn ông trung niên, dung mạo bình thường, thậm chí còn có hơi mập.
Vân Thanh nhìn người đàn ông trung niên, giọng nói có chút trào phúng:
- Chủ nhiệm Trần, thấy tôi dùng cơm ở đây chắc anh thất vọng lắm phải không?