Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 147 : Đánh tiểu nhân
Ngày đăng: 04:40 20/04/20
Chủ nhiệm Trần kia nghe thấy Vân Thanh nói như vậy thì vẻ mặt có chút xấu hổ:
- Vân Thanh, em nói gì? Em không có việc gì thì anh rất vui, em là luật sư có khả năng ở phòng chúng ta, tất nhiên phòng luật sư của chúng ta cũng không thể thiếu em.
- Chủ nhiệm Trần, nghe lời này của anh thì thiếu chút nữa em cũng cho rằng không phải là anh tố cáo em trốn thuế.
Vân Thanh cười lạnh một tiếng:
- Thuận tiện cũng nói cho anh biết, bây giờ em không còn làm ở văn phòng luật sư của anh nữa.
- Vân Thanh, xem ra em có chút hiểu lầm với anh, thế này đi, trước tiên anh phải đi dùng cơm với một người bạn, cũng không quấy rầy em.
Chủ nhiệm Trần này có vẻ rất nhẫn nại, hắn cũng không nổi giận mà đi về phía một chiếc bàn dài.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của vị chủ nhiệm Trần, hắn hỏi:
- Chị Vân Thanh, người này là ai? Anh ta hại chị phải bị túm vào cục cảnh sát sao?
- Hắn ta là Trần Ích Dân, là ông chủ của tôi, là chủ nhiệm văn phòng luật sư. Lần này tôi bị đưa vào cục cảnh sát, tuy là Kỷ Nam gián tiếp giở trò nhưng người trực tiếp hại tôi chính là tên khốn này.
Vân Thanh tức giận nói:
- Đáng lý ra tiền thuế của chúng tôi đều do văn phòng đi nộp, lúc trước làm việc rất tốt, bây giờ hắn ta lại không thừa nhận, còn tố cáo tôi trốn thuế.
- Tôi đi đánh hắn.
Hạ Thiên muốn đứng lên.
- Thôi bỏ.
Vân Thanh vội vàng nói:
- Chúng ta ăn cơm trước, không cần phải mất công vì loại người này.
- Vậy thì được.
Hạ Thiên cũng không muốn vội vã đánh người.
- Hạ tiên sinh, trước tiên cứ gọi món ăn, cậu thích ăn gì?
Vân Thanh đưa menu cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên tùy tiện gọi hai món, sau đó hắn đưa cho Vân Thanh, nàng cũng gọi vài món. Sau đó nhân viên phục vụ tiến lên ghi tên các món, hai người bắt đầu chờ thức ăn được đưa lên.
- Hạ tiên sinh, lần này thật sự phải cảm ơn cậu, tôi biết rõ lần này Kỷ gia rớt đài là công lớn của cậu, nếu không có cậu thì bây giờ tôi còn bị nhốt trong cục cảnh sát.
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút phức tạp. Trước đó nàng nghĩ rằng người này không đáng tin, lần nào nàng cũng từ chối yêu cầu trợ giúp của hắn. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, nếu không có hắn thì đời này của nàng căn bản đi tong, đến lúc đó khó thể bảo vệ bản thân, chưa nói đến vấn đề đến giúp Mạc Tử Luân và Lệ San lấy lại công bằng.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Chị Vân Thanh, không cần cảm ơn, nếu tôi không cứu chị ra, sao chị có thể làm vợ tôi được?
Vân Thanh có chút ngẩn ngơ, nếu là ngày hôm qua thì nàng chắc chắn đã rất tức giận, nhưgn bây giờ nàng không nổi giận, dù sao người này cũng vừa có công lớn với mình.
- Chúng ta cứ dùng cơm, bọn họ muốn đến quấy rối thì tôi đánh cũng là đương nhiên, cảnh sát dựa vào điều gì để bắt tôi?
Hạ Thiên không quan tâm:
- Chị Vân Thanh, món ăn lên rồi, chúng ta cứ dùng cơm trước, đừng quan tâm đến đám khốn kiếp kia.
Món ăn đã được đưa lên, Vân Thanh cũng không có tâm tình dùng cơm, mà Hạ Thiên ngày hôm nay còn chưa dùng cơm trưa, đã sớm đói bụng. Vì vậy lần này Vân Thanh ăn rất thục nữ, mà Hạ Thiên thì như quỷ đói đầu thai, tình huống ăn uống bây giờ khác biệt hẳn với khi ở quán mỳ, cũng hợp với lẽ thường.
Đợi đến khi thức ăn trên bàn đã bị tiêu diệt hơn phân nữa thì một nam một nữ cảnh sát đi đến.
- Tiểu Bạch, thằng mù nào đánh cậu.
Tên cảnh sát nam hỏi người đàn ông trẻ tuổi.
- À, là vị kia.
Người đàn ông được gọi là Tiểu Bạch chỉ vào Hạ Thiên.
Tên cảnh sát nam tiến đến cạnh bàn rồi vỗ vai Hạ Thiên:
- Này, tiểu tử, sao đánh bạn tôi?
Hạ Thiên quay đầu rất bất mãn:
- Có người nói chuyện với đại ca như vậy sao?
Tên cảnh sát chợt há hốc mồm:
- Hạ...Hạ...Hạ...Hạ Thiên, sao lại là anh?
- Là tôi thì sao?
Hạ Thiên nhìn về phía nữ cảnh sát:
- Này, hai người đi với nhau à? Có phải chuẩn bị thuê phòng khách sạn không?
- À, hạ thiên, nói nhỏ một chút, nhỏ một chút... ...
Cảnh sát nam vội vàng nói.
Mà người đàn ông Tiểu Bạch ở bên cạnh chợt sững sốt:
- Tiểu An, các người biết nhau sao?
Tiểu An là Hoàng An Bình, mà nữ cảnh sát đi cùng hắn là Tiêu Mai. Hạ Thiên đoán không sai, hai người chuẩn bị đi thuê phòng làm công tác "hoạt động kép" nhưng lại nhận được điện thoại của Tiểu Bạch nên chạy tới. Nào ngờ người mà Tiểu Bạch muốn bắt lại chính là Hạ Thiên, nói đùa à, chưa nói đến vấn đề bắt hạ thiên, dù thật sự muốn bắt thì Hoàng An Bình cũng không dám.
- À, Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài tâm sự một chút.
Hoàng An Bình khoác vai Tiểu Bạch, cả hai tranh thủ đi ra ngoài.