Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 148 : Tôi là đàn ông đẹp trai

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




Hoàng An Bình ôm vai Tiểu Bạch đi khỏi cửa quán ăn Hồng Hồ, sau đó hắn khẽ nhìn chung quanh rồi nói:



- Tiểu Bạch, sao cậu lại đắc tội với Hạ Thiên?



- Tiểu tử kia tên là Hạ Thiên sao?



Tiểu Bạch nhíu mày:



- Hình như tôi đã nghe qua tên người này, không phải tên đã chữa bệnh cho cậu đấy chứ?



- Biết vậy là được, chính là cậu ấy, việc này cậu nên nhịn đi, nhìn bộ dạng cậu có lẽ không bị thương, như vậy cũng là may mắn, những người dính vào cậu ấy rất ít khi không bị thương.



Hoàng An Bình khẽ nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Tiểu Bạch gật đầu:



- Đi, dù sao chúng ta cũng là anh em hai mươi năm, cậu ta là cha mẹ tái sinh của cậu, tôi cũng không muốn so đo với cậu ta. Hơn nữa cậu ấy cũng không đánh tôi, chỉ đánh chánh án Chu và Trần Ích Dân mà thôi.



- Tiểu Bạch, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy.



Hoàng An Bình có chút gấp gáp:



- Không phải tôi cần cậu nể mặt, cậu đừng nên đụng vào cậu ấy, cũng như cậu đã nói, chúng ta là anh em hai mươi năm, tôi cũng không muốn có chuyện xảy ra với cậu.



Tiểu Bạch chợt ngây người:



- Tiểu An, cậu nói lời này, tôi không được chọc vào hắn sao?



Dù có chút bất đắc dĩ nhưng Hoàng An Bình vẫn gật đầu:



- Đúng vậy, Tiểu Bạch, đừng nói đêm nay cậu ta không đánh cậu, dù cậu ta thật sự ra tay thì cũng phải nhịn, sau này nếu thấy đối phương thì nên tránh xa, đừng đến gần cậu ấy.



- Cậu ta có địa vị gì?



Tiểu Bạch lúc này đã thật sự kinh ngạc.



Tiểu Bạch thật ra có họ Bạch, tên là Bạch Thắng Thiên, là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ với Hoàng An Bình, hai bên tất nhiên biết rất rõ tư nguyên của nhau. Cha của Hoàng An Bình là cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, mà cha của Bạch Thắng Thiên chính là chánh án tòa án nhân dân thành phố Giang Hải, tuy cũng không phải cán bộ cao cấp nhưng bọn họ trước nay chưa từng sợ ai.



- Lai lịch cậu ta rất phức tạp, thế này đi, tôi giới thiệu đơn giản một chút, cậu ta là đàn ông của Kiều Tiểu Kiều, chỉ với điểm đó chúng ta cũng khó trêu vào.



Hoàng An Bình suy nghĩ một chút rồi nói.



Bạch Thắng Thiên chợt sững sốt, một lúc lâu sau hắn mới hỏi:


Thật ra Vân Thanh cũng chỉ là một luật sư bình thường dù là Trần Ích Dân cũng có thể ép nàng, mà phó chánh án Chu Đông kia càng có lực uy hiếp với nàng. Nhưng bây giờ hai người kia bị Hạ Thiên đánh cho một trận mà xám xịt chạy mất, mà hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này.



Vân Thanh nhìn gương mặt thanh tú và còn có chút ngây ngô của Hạ Thiên mà cặp mắt xếch có che phủ chút sương mù. Người này rõ ràng là chỉ là một thanh niên mới lớn, nàng cũng không hiểu một thanh niên thì có không bình thường?



- Chị Vân Thanh, chị nhìn tôi như vậy, có phải thích tôi rồi không?



Âm thanh cười hì hì của Hạ Thiên chợt vang lên:



- Tôi đã nói rồi, chị nhất định sẽ thích tôi.



Vân Thanh nghe thấy đối phương nói như vậy mà chợt giật mình tỉnh táo trở lại, lúc này nàng mới ý thức được vấn đề, vừa rồi mình nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt quái lạ, vì thế mà gương mặt nàng chợt hơi đỏ. Nàng tran thủ thời gian thu hồi ánh mắt, sau đó khẽ ho khan nói:



- Hạ tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, chẳng qua vừa rồi tôi nghĩ về một vấn đề, cũng không phải nhìn cậu mà ngây người.



- Chị Vân Thanh, gạt người không phải là thói quen tốt.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Ánh mắt vừa rồi của chị rất chuyên chú, điều đó nói rõ chị đang nhìn tôi, nếu chị đang nghĩ về vấn đề khác thì ánh mắt sẽ không có tiêu điểm, nhưng vừa rồi rõ ràng là khác.



Vân Thanh bị Hạ Thiên vạch trần lời nói dối nên càng xấu hổ, lúc này nàng không biết nói sao cho phải.



- Chị Vân Thanh, tôi là đàn ông đẹp trai, chị yêu tôi cũng là bình thường.



Hạ Thiên còn bồi thêm:



- Tôi cũng thích chị, vì vậy chị nên làm vợ tôi.



Vân Thanh có chút dở khóc dở cười, đàn ông đẹp trai sao? Hạ Thiên có liên quan gì đến chữ "đẹp" sao?



- Hạ tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi... ...



Vân Thanh chăm chú nhìn Hạ Thiên:



- Tôi thừa nhận vừa rồi đã nhìn cậu, nhưng chẳng qua tôi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, chưa đủ để nói tôi thích cậu. Tôi cũng nói rõ ràng cho cậu biết, tôi sẽ không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, vì vậy nên phải xin lỗi, tuy tôi rất cảm tạ đại ân của cậu, nhưng tôi sẽ không thích cậu.



Hạ Thiên cũng không có chút thất vọng, hắn nở nụ cười sáng lạn:



- Chị Vân Thanh, chị bây giờ có hiếu kỳ với tôi, sau này hiểu rõ tôi thì nhất định sẽ yêu tôi.