Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 163 : Người giàu tặng hoa

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




- Tôn Hinh Hinh, lời này của bạn có thể gây tổn hại đấy nhé, sao có thể nói mình không thay đổi? Người khác còn tưởng mình không lớn.



Khổng Mính nói với vẻ mặt cầu xin:



- Bây giờ mình đã hối hận, đúng ra không nên tìm bạn, bây giờ gặp lại nhau thì áp lực quá lớn. Lam Trạch luôn chê dáng người của mình không tốt, bây giờ gặp lại cậu thì lại càng khẳng định.



Khổng Mính phất phất tay về phía sau:



- Lam Trạch, bạn đến đây, giới thiệu cho bạn một người đẹp.



Một nam sinh đeo kinh đi tới, người này cũng không cao, chưa đến một mét bảy, dáng người cũng không mập, rất tương xứng với Khổng Mính.



- Lam Trạch, đây là Tôn Hinh Hinh, là bạn học của em, cũng là bạn bè tốt của em năm xưa. Anh xem đi, nhưng không được có ý với bạn ấy, thỏ khôn không được ăn gần hang, anh có muốn cũng phải đi chỗ khác, hiểu không?



Khổng Mính nhanh chóng nói, sau đó nàng chuyển hướng sang Tôn Hinh Hinh:



- Tôn Hinh Hinh, đây là bạn trai của mình, là bạn học và cũng là đồng sự, bây giờ thì cùng giường.



Tôn Hinh Hinh không khỏi trợn mắt há mồm, Khổng Mính này vẫn như xưa, nói không ngớt, hơn nữa còn chẳng biết che miệng.



- Tôn Hinh Hinh, chào bạn.



Lam Trạch có vẻ rất thành thật, hắn cùng bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh, sau đó cũng không nói thêm điều gì.



- Chào anh.



Tôn Hinh Hinh cũng bắt chuyện với Lam Trạch, sau đó nàng quay sang giới thiệu Hạ Thiên:



- Đây là bạn trai mình, là Hạ Thiên.



Khổng Mính nhìn sang Hạ Thiên, sau đó lại trở nên vui sướng:



- Ha ha, Tôn Hinh Hinh, bạn đúng là bạn tốt của mình, tìm bạn trai cũng giống mình, cũng không cao không đẹp trai.



Tôn Hinh Hinh dở khóc dở cười, có người nói như vậy sao?



Hạ Thiên không vui:



- Này, anh rất tuấn tú chứ?



- À, được rồi, em thừa nhận, tên của anh rất tuấn tú.



Khổng Mính không khỏi ngẩn ngơ nói.




- Tôi cũng xem như biết được vì sao anh cưa đổ Tôn Hinh Hinh, chỉ xét riêng bản lĩnh này thì tôi quá kém anh.



- Những năm nay nói thật không ai tin.



Hạ Thiên mặc kệ Đoạn Phi, hắn quay đầu nhìn Khổng Mính:



- Này, rốt cuộc có mượn không?



- Này, Tôn Hinh Hinh, bạn nói xem, bạn trai của bạn có nói thật không đấy?



Khổng Mính có chút choáng váng:



- Mình cũng không thể phân biệt được nữa.



- Bạn phải tin, mỗi lời của cậu ấy đều là thật, nếu cậu không tin thì là giả.



Tôn Hinh Hinh nói lập lờ nước đôi.



Tôn Hinh Hinh thật ra rất cảm kích Khổng Mính, nàng cũng biết bây giờ Hạ Thiên đang có tiền, nếu có thể giúp Khổng Mính thì nàng sẽ giúp. Nhưng nàng cũng không muốn để người khác xem thường Hạ Thiên, vì vậy nàng quyết định cho Khổng Mính một cơ hội, nếu đối phương tin Hạ Thiên, như vậy có thể mượn tiền. Nếu Khổng Mính không tin thì rõ ràng đã bỏ qua cơ hội.



- Này, Hạ Thiên, vậy anh có thể cho tôi mượn bao nhiêu?



Khổng Mính suy nghĩ một chút, nàng quyết định hỏi thêm chút tình huống, nhưng Tôn Hinh Hinh không nói gì, chẳng lẽ Hạ Thiên thật sự có tiền.



- Em muốn mượn bao nhiêu?



Hạ Thiên hỏi ngược lại.



- Điều này...Một triệu là được.



Khổng Mính cố ý nói con số cao nhất, thực tế nàng mở công ty cũng không cần nhiều như vậy.



- Tốt lắm, anh cho em mượn một triệu.



Hạ Thiên lập tức đáp ứng, mà một triệu đối với hắn cũng không có gì quá, tất nhiên sẽ không quan tâm.



- Giả vờ rất giống, tưởng rằng có thể lấy ra một cuốn chi phiếu ký tờ một triệu rồi xé đưa cho Khổng Mính sao?



Trần Chí Cương không thể nhịn được nữa, hắn mở miệng châm chọc.



Những người khác cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, người anh em này hình như càng ngày càng khoác lác.