Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 164 : Trần Chí Cương huênh hoang khoác lác

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




- Tôi không có chi phiếu, ngày mai đến ngân hàng chuyển khoản.



Hạ Thiên nói với Khổng Mính.



Khổng Mính có chút sững sờ, đây rốt cuộc là thật hay giả, dựa theo lẽ thường thì một nhân viên tặng hoa sao có nhiều tiền như vậy? Nhưng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên thì giống như không phải giả, một người muốn khoác lác cũng đừng nên quá độ như vậy.



- Này, trước tiên tôi thấy mọi người đừng nên nói về vấn đề vay tiền, uống rượu thôi.



Đoạn Phi cảm thấy bầu không khí rất lạ, vì vậy bắt đầu hòa giải.



- Đúng, uống rượu trước, vay tiền cái gì, đến lúc đó nói sau.



Khổng Mính cũng kịp phản ứng, dù Hạ Thiên khoác lác thì nàng cũng không muốn làm hắn phải xấu mặt, dù sao nàng cũng phải nể mặt Tôn Hinh Hinh chứ?



Khổng Mính và Đoạn Phi đều rất sinh động, chỉ một lát sau thì bầu không khí đã náo nhiệt hẳn lên, mọi người mời rượu lẫn nhau, anh một ly tôi một ly, cuối cùng cũng không nhắc đến chuyện tiền nong.



Tôn Hinh Hinh cũng ít khá nhiều rượu, nhưng tửu lượng của nàng rất tốt, tuy gương mặt hồng hồng nhưng cũng không say. Điều này làm Hạ Thiên có chút tiếc nuối, nếu là nàng uống say thì đêm nay sẽ có thể thực hiện mục tiêu chín lần.



Sau khi uống hơn hai giờ, đến lúc mọi người có vẻ lảo đảo thì mới rời khỏi nhà hàng Thủy Tạ, tăng hai là quán karaoke Hoàng Triều.



- Này, Tôn Hinh Hinh, chúng mình đi gọi xe, hai người bạn và hai người chúng mình là bốn, bốn người ngồi một chiếc taxi cũng phù hợp.



Khổng Mính ôm cánh tay của Tôn Hinh Hinh, nàng dựa lên người Tôn Hinh Hinh, nhìn qua rất có bộ dạng say rượu.



- Khổng Mính, mình chạy xe đến, bạn đi gọi xe đi, mình và Hạ Thiên sẽ chờ các bạn trước của quán karaoke Hoàng Triều.



Tôn Hinh Hinh nói.



- Sao?



Khổng Mính ngẩng mặt lên:



- Tôn Hinh Hinh, bạn có xe sao? Chở mình với.



- Khổng Mính, không phải mình không muốn chở bạn, nhưng xe của chúng mình chỉ chở được hai người, vì vậy cũng chỉ chở được thêm Hạ Thiên mà thôi.



Tôn Hinh Hinh giải thích.



- Xe gì mà chỉ chở được hai người? Không phải là xe đạp đấy chứ? Ha ha ha... ....



Trần Chí Cương ở phía sau cười ha hả.



- Có lẽ là xe đạp điện, em nghe nói có nhiều người chạy xe đạp điện đi tặng hoa.



Giai Giai vừa cười vừa nói.



- Này, chạy xe đạp điện thì sao? Tôi là người chạy xe đạp điện đi làm, vừa bảo vệ môi trường vừa không bị kẹt xe.



Khổng Mính phản bác có chút bất mãn, sau đó nàng khoác tay lên vai Lam Trạch:


- Trần Chí Cương, đủ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng nổi giận:



- Nếu anh còn tiếp tục náo loạn, tôi và anh sẽ không còn là bạn bè.



- Hinh Hinh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.



Trần Chí Cương dùng giọng có chút tức giận nói.



- Trần Chí Cương, trên đời này ai tốt với tôi thì trong lòng tôi biết, không cần anh phải nói ra. Còn nữa, tôi khuyên anh, anh nên lo lắng cho bạn gái của mình là hơn.



Giọng nói của Tôn Hinh Hinh có chút lạnh nhạt, trước kia nàng có ấn tượng tốt với Trần Chí Cương, nhưng bây giờ tất ả đã không còn.



- Đúng vậy, Trần Chí Cương, bạn gái của cậu còn ở bên cạnh kìa.



Khổng Mính cũng nói.



- Này, mọi người đến để hát chứ không phải cãi nhau, hát thôi.



Đoạn Phi cũng bắt đầu hào giải, họp mặt bạn bè đáng lý phải vui vẻ, nếu đánh nhau thì chẳng còn ý nghĩa gì.



Đáng tiếc Trần Chí Cương là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lúc này hắn không thèm nghe ai khuyên can, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi gằn lên từng chữ:



- Nếu là đàn ông thì bây giờ theo tôi ra ngoài solo.



- Trần Chí Cương, anh nói vậy sao được, khổ người của anh là vận động viên bóng rỗ, Hạ Thiên gầy yếu, anh muốn đấu tay đôi, như vậy không phải ép người sao?



Khổng Mính bất mãn nói.



- Chị Hinh, tên này quá huênh hoang rồi. Lần trước anh ta thua ném bóng rỗ, sau đó thua cả đấu bóng rỗ, bây giờ lại muốn solo, chị nói xem anh ta có còn gì nữa không?



Hạ Thiên có chút khó chịu, hắn đột nhiên cảm thấy loại người kia nên xử lý cho tốt, như vậy sẽ xong chuyện.



- Này, có chuyện này sao?



Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, thì ra hai người kia đã đấu với nhau rồi.



- Trần Chí Cương, cậu thật sự đã so tài bóng rỗ với Hạ Thiên, hơn nữa còn thua cuộc sao?



Đoạn Phi cũng không nhịn được phải hỏi, Trần Chí Cương là cầu thủ chuyên nghiệp nhưng lại thua Hạ Thiên, đây rõ ràng quá sức tưởng tượng. Nếu là nửa giờ trước thì Đoạn Phi sẽ nghĩ là Hạ Thiên khoác lác, nhưng bây giờ hắn không dám khẳng định.



Vẻ mặt Trần Chí Cương chợt biến đổi, sau đó hắn thẹn quá hóa giận rống lên với Hạ Thiên:



- Họ Hạ kia, con bà nó, mày rốt cuộc có muốn đấu tay đôi không?