Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 180 : Cảnh sát tỷ tỷ, chị không cần chịu trách nhiệm

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Hạ Thiên cười hì hì:



- Cảnh sát tỷ tỷ, dù tôi giết thì chị cũng không tìm được chứng cứ, chị hỏi rõ làm gì? Dù sao ai cũng biết thằng ngu kia thượng mã phong mà chết.



- Tôi muốn nghe lời thật.



Hai mắt xinh đẹp của Lãnh Băng Băng bùng ra những luồng sáng bức người, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên. Nàng không tin chuyện này chẳng liên quan đến Hạ Thiên, vì thời gian quá trùng hợp.



- Cảnh sát tỷ tỷ, thật ra Đổng Lâm ngu ngốc cũng sắp thượng mã phong, tôi chỉ động tay để tỷ lệ cao hơn một chút mà thôi.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



Lãnh Băng Băng cắn răng:



- Vậy anh cho tỷ lệ lớn bao nhiêu?



- Thật ra cũng không lớn, chỉ là chín mươi chín phần trăm, chỉ còn một phần trăm để hắn sống sót.



Hạ Thiên nói với vẻ mặt thoải mái.



- Cậu đúng là điên rồi.



Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi, chỉ có một phần trăm cơ hội sống sót, như vậy còn nói tỷ lệ không nhỏ sao?



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi rất bình thường, tôi là thần y, nếu tôi có bệnh, chính tôi sẽ biết.



Hạ Thiên dùng giọng nghiêm trang nói.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng sinh ra xúc động muốn đánh người. Nhưng nàng biết rõ Đổng Lâm đã chết vì thượng mã phong, kết hợp với căn cứ của Dương Nhạc và pháp y giám định thì rõ ràng là tử vong ngoài ý muốn, nguyên nhân tử vong cũng giống như lời nói của Hạ Thiên. Nhưng một lão sắc quỷ năm mươi tuổi cùng một nữ cảnh sát trẻ măng mướn phòng lại chết vì thượng mã phong, như vậy cũng khó nói. Vì vậy bây giờ dù là công an hay chính quyền tỉnh cũng nghi ngờ Đổng Lâm chết vì nguyên nhân khác, chẳng qua bọn họ cũng muốn giảm bớt lực ảnh hưởng của sự việc thấp hèn này.



- Hừ, cậu đi đi.



Lãnh Băng Băng đột nhiên phất tay, vẻ mặt nàng rất lạnh. Dù nàng biết Hạ Thiên làm vậy là vì mình, nhưng nàng là một cảnh sát, nàng không thể nào tiếp nhận cách xử lý sự việc của đối phương. Nàng chợt sinh ra một dự cảm, nếu sau này nàng còn tiếp tục lui tới với Hạ Thiên thì những sự việc như vậy sẽ còn tiếp tục phát sinh.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đúng là không có trách nhiệm.



Hạ Thiên cuối cùng cũng bất mãn nói, sao cảnh sát tỷ tỷ lại có thể như vậy, nàng gọi hắn đến, sau đó mất hứng đuổi đi. Tuy hắn yêu nàng nhưng cũng không thể không nói chuyện theo quy tắc. Đại sư phụ đã nói, đàn ông không được để cho người đẹp sai bảo, như vậy sẽ làm cho người đẹp xem thường.



Lãnh Băng Băng có chút khó hiểu, nàng tức giận nói:



- Sao tôi không có trách nhiệm?



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không được ăn sáng, nghe nói chị có chuyện mà phải chạy đến ngay. Bây giờ mới đến được một lúc thì đã bị đuổi đi, như vậy chẳng phải không có trách nhiệm sao?



Hạ Thiên bất mãn nói:


- Anh, chuyện này anh cũng đừng quan tâm.



Liễu Linh khẽ nói.



- Anh sẽ đi tính sổ với thằng khốn kia.



Khi thấy biểu cảm của Liễu Linh thì Liễu Cương biết mình đoán đúng, em gái bảo bối của hắn bị thằng khốn kia gieo rắc tai họa.



Liễu Cương phẫn nộ đứng lên đi ra ngoài, Liễu Vân Mạn vội vàng quát lớn:



- Tiểu Cương, cháu đứng lại, xúc động như vậy làm gì?



- Đúng vậy, anh, anh đừng tìm anh ấy, đây là em tự nguyện, không liên quan gì đến Dương Phi.



Liễu Linh khẽ nói.



- Tiểu Linh, sao em ngốc như vậy?



Liễu Cương rất tức giận:



- Anh đã sớm nói với em, Dương Phi không phải thứ gì tốt đẹp, để em đừng tới lui với nó. Bây giờ thì tốt rồi, em không nghe lời anh, còn cùng thằng khốn kia...Em có biết cả ngày Dương Phi hay đi khoe khoang đã kéo bao nhiêu bạn gái lên giường không? Em cho rằng Dương Phi thật sự yêu em sao? Em chẳng qua chỉ là một phần chiến tích của hắn nữa mà thôi.



- Không, không phải, anh, Dương Phi không như thế, anh ấy thật lòng yêu em... ....



Liễu Linh khẽ phản bác.



- Thật tình yêu em sao?



Liễu Cương cười lạnh:



- Tiểu Linh, vậy em nói cho hắn biết, em có thai, bắt hắn phụ trách, để xem phản ứng của hắn thế nào?



- Anh, chúng ta còn là học sinh, sao có thể phụ trách?



Liễu Linh khẽ nói.



- Có phụ trách và tình nguyện phụ trách hay không là hai việc khác nhau, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm tên khốn kia, để xem hắn có thái độ gì.



Liễu Cương kéo Liễu Linh lên:



- Đi, anh biết tên khốn kia đang ở đâu.