Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 182 : Có kinh cả tháng liên tục

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Hai mắt Liễu Cương phóng hỏa, hắn đột nhiên xoay đầu nhìn cô nữ sinh Đồng Phỉ xinh đẹp:



- Đồng Phỉ, chẳng lẽ cô yêu loại người như Dương Phi này sao?



- Liễu Cương, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.



Đồng Phỉ khẽ hừ một tiếng:



- Tôi nói anh cũng quá vô sỉ, rõ ràng dùng em gái quyến rũ Dương Phi, sau đó đến chia cắt quan hệ giữa tôi và Dương Phi. Tôi nói cho anh biết, nếu tôi có chia tay với Dương Phi thì cũng không bao giờ thích anh.



Liễu Cương tức tối nói không nên lời, rõ ràng hắn không giỏi cãi nhau với người khác. Tất nhiên, điều đáng bi kịch nhất là hắn không giỏi đánh đấm.



Liễu Vân Mạn cũng tức giận đến mức không nói nên lời, tên nam sinh kia không phải lăng nhăng nhưng hoàn toàn lấy chuyện đùa giỡn nữ sinh làm thú vui. Điều làm nàng cảm thấy không tưởng chính là có loại nữ sinh như Đồng Phỉ, biết rõ Dương Phi là loại người như vậy nhưng vẫn đưa thân cho đối phương chà đạp.



- Chị Vân Mạn, có muốn tôi ra tay dạy bảo cho tên này một bài học không?



Hạ Thiên đang rãnh rổi ở bên cạnh không nhịn được phải hỏi Liễu Vân Mạn, vì việc này không liên quan gì đến hắn, vì vậy cũng không quá tức giận. Nhưng bây giờ Liễu Vân Mạn đã tức tối, vì vậy hắn cũng rất khó chịu.



- Thôi bỏ, chúng ta đi thôi, không cần phải so đo với loại người này.



Liễu Vân Mạn hít vào một hơi thật sâu, nàng cố nén tức giận nói.



- Liễu Cương, tôi đã nói lý lẽ rồi, nếu Liễu Linh sinh con, sau khi xác nhân là con của tôi, lúc đó tôi sẽ trả phí nuôi dưỡng, nếu cô ấy muốn phá thai thì tôi sẽ cho tiền thuốc, thế nào? Như vậy chẳng phải đã hết lòng rồi sao?



Dương Phi cười ha hả, hắn dùng một tay ôm eo Đồng Phỉ:



- Đi, hôm nay chúng ta thắng, chúng ta mướn phòng chúc mừng.



Đồng Phỉ ôm eo Dương Phi nghênh ngang rời đi, vẻ mặt Liễu Cương thì lúc trắng lúc đỏ. Em gái bị người ta cho đeo ba lô ngược, cô gái mình yêu cũng bị cướp đoạt, hai sự kiện này dồn lên một người, điều này rõ ràng là nhục nhã khó thể chấp nhận. Nhưng hắn không có biện pháp nào, cũng chỉ biết nhìn Dương Phi ôm Đồng Phỉ bỏ đi mà thôi.



- Chị Vân Mạn, thật sự không cần dạy bảo nó sao?



Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi một câu, Liễu Vân Mạn rõ ràng đang rất tức giận.



- Anh rể lớn, anh có biện pháp dạy bảo hắn sao?



Liễu Cương nhịn không được phải hỏi.



- Tất nhiên là có, rất nhiều biện pháp.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Anh rể lớn, phiền anh giúp em dạy bảo tên khón nạn kia một trận được không?



Liễu Cương vội vàng nói.



- Được rồi, xem xét độ nặng của cậu khi gọi tôi là anh rể, tôi sẽ giúp cậu một lần.



Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn hô lên một tiếng"



- Này, thằng Dương Phi ngu ngốc gì kia, đứng lại cho anh.



Hạ Thiên hô lên rất lớn, tất nhiên ai cũng nghe thấy được, mà đám người Dương Phi cũng dừng bước và xoay người nhìn lại.



- Liễu Cương, tính nhẫn nại của tôi có hạn, nếu tiếp tục gây sự, dù tôi khoan hồng độ lượng thì đám anh em ở đây sẽ không thể nhịn được.


- Vì Đồng Phỉ sẽ nhanh chóng đến kỳ kinh, hơn nữa sẽ liên tục trong một tháng, nếu không ngu thì sẽ đi mướn phòng.



Hạ Thiên giải thích.



- Nhưng anh rể lớn, như vậy không phải càng tốt sao?



Liễu Cương tất nhiên không muốn cho Dương Phi và Đồng Phỉ đi ân ái với nhau, trong lòng hắn vẫn còn có ý nghĩ với Đồng Phỉ.



- Tất nhiên là không tốt.



Hạ Thiên lắc đầu:



- Nếu đi mướn phòng thì sẽ biết mình là thái giám.



Liễu Cương càng nghe càng mơ hồ:



- Anh rể lớn, Dương Phi sao lại là thái giám?



Liễu Cương nói lời này mà không khỏi nhìn Liễu Linh, nếu Dương Phi là thái giám thì ai để lại ba lô ngược cho em mình?



- Tôi nói là nó sẽ là thái giám.



Hạ Thiên duỗi lưng:



- Tóm lại, cậu chờ xem, sau này bọn họ sẽ đến cầu xin cậu. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Hạ Thiên, có phải cậu động tay động chân lên người Dương Phi và Đồng Phỉ hay không?



Liễu Vân Mạn hiểu ra được.



- Vẫn là chị Vân Mạn hiểu tôi.



Hạ Thiên cười hì hì:



- Muốn dạy bảo một người thì phải ra tay thật hung ác, nói cách khác, phải cho bọn họ phải nhớ.



Liễu Vân Mạn im lặng, người khác học y để cứu người, người này sao lại dùng y thuật tuyệt thế khó có được để dạy bảo người?



- Lên xe thôi, chúng ta di bệnh viện.



Liễu Vân Mạn nói với ba người còn lại, bây giờ chuyện qua trọng nhất chính là giải quyết đứa bé trong bụng của Liễu Linh.



Liễu Linh và Liễu Linh tiến vào trong xe, Hạ Thiên đang chuẩn bị ngồi vào xe thì không xa vang lên một âm thanh kinh ngạc:



- Hạ Thiên.



Hạ Thiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, hắn quay đầu nhìn thấy hai nam hai nữ đứng ở trước đó mười mét, trong đó có một nam một nữ hắn quen biết. Nữ là vợ dự khuyết Thư Tịnh, mà nam là Khương Phong, còn một nam một nữ khác hắn chưa từng gặp bao giờ.



- Hạ Thiên, là cậu sao? Vậy mà tôi tưởng mình nhìn lầm.



Khương Phong đi về phía Hạ Thiên:



- Sao cậu lại ở đây?