Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 183 : Thư Tịnh giận đến mức chết ngất
Ngày đăng: 04:41 20/04/20
- Tôi đến đây đánh người.
Hạ Thiên nói thật, hắn thật sự đến đây đánh người, trong sân bóng còn hơn mười tên đang nằm lê lết.
Khương Phong có chút mơ hồ, nhưng hắn cũng không truy vấn, nhưng hắn nhìn về phía Thư Tịnh cách đó không xa:
- Này, Hạ Thiên, Thư Tịnh ở bên kia, cậu có muốn qua chào hỏi không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh ở phía xa, lần này Thư Tịnh vẫn mặc đồng phục bóng rổ, vẫn là bộ dạng khỏe mạnh thanh xuân và xinh đẹp như cũ, nhưng lúc này cũng không khác gì trước đó, vì vậy hắn không khỏi lầu bầu:
- Cô ấy còn chưa xinh đẹp hẳn lên, xem ra cần phải khảo nghiệm thêm.
Khương Phong nghe được những lời này của Hạ Thiên mà chợt nhớ về chuyện đánh cuộc trước đó, vì vậy mà không biết nói gì hơn. Người này thật sự chờ mong Thư Tịnh đẹp hơn sao? Người ta nói phụ nữ phát triển đến tuổi mười tám, bây giờ Thư Tịnh đã hai mươi, rõ ràng khó thể thay đổi được nữa, sao có thể trở nên hấp dẫn trong thời gian ngắn cho được?
- Hạ Thiên, nếu không tôi đến bệnh viện trước, cậu ở lại đây với bạn nhé?
Liễu Vân Mạn nói với Hạ Thiên:
- Dù sao tôi cũng phải cùng Tiểu Linh đến bệnh viện, cậu đi theo có lẽ cũng rất buồn, thôi thì đến trưa tôi sẽ điện thoại cho cậu.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì.
- Anh rể lớn, vậy chúng em đi trước.
Trước khi đi Liễu Cương cũng quay sang chào hỏi Hạ Thiên.
Liễu Vân Mạn khởi động xe, sau đó rời khỏi đại học thể dục thể thao, Khương Phong không khỏi sững sờ, người đẹp này hình như cũng không phải là Tôn Hinh Hinh.
- Khương Phong, đây là bạn của cậu sao?
Thư Tịnh và một nam một nữ kia đi đến, người nam chủ động chào hỏi.
- Hạ Thiên, giới thiệu với cậu, đây là Vương Mãnh, là sinh viên khoa tài chính đại học Giang Hải.
Khương Phong giới thiệu cho hai người:
- Vương Mãnh, đây là Hạ Thiên, à, cậu ấy cũng ở trong đại học Giang Hải.
Vương Mãnh lớn lên rất xứng với tên gọi, bộ dạng cao lớn uy mãnh, nếu đứng cùng với Hạ Thiên thì rất đối lập.
- À, như vậy thì chúng ta là bạn học, Hạ Thiên, cậu học khoa nào?
Vương Mãnh chợt trở nên nhiệt tình.
- Tôi không phải là sinh viên.
Hạ Thiên nói một câu làm sự nhiệt tình của Vương Mãnh giảm đi hơn phân nửa.
Vương Mãnh chợt ngây người, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Phong:
- Anh có tin anh nằm đo đất không?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Mãnh:
- Đừng làm phiền tôi, nếu đấu với anh cũng mất thân phận của tôi.
- Đừng, đừng, đừng, Hạ Thiên, Vương Mãnh, nể mặt tôi, đừng đánh nhau.
Khương Phong vội vàng khuyên can, trong lòng hắn cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy thì đã không gọi Hạ Thiên.
- Tốt, Khương Phong, nể mặt anh, tôi không so đo với hắn.
Vương Mãnh văng tục:
- Con bà nó, chỉ là một thằng tặng hoa, có con mẹ gì?
Hạ Thiên tung một cước, Vương Mãnh kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
- Mày dám đánh tao?
Vương Mãnh rất tức giận, hắn bò lên mắng lớn.
Hạ Thiên lại tung một đá, Vương Mãnh còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống.
- Hạ Thiên, thôi bỏ qua.
Khương Phong cảm thấy rất khó hiểu, người này không nói lời nào đã ra tay rồi sao?
- Con bà nó, ông liều mạng với mày.
Vương Mãnh lại gầm lên rồi phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên lại nhấc chân lên, Vương Mãnh lại ngã xuống.
Nhưng lúc này Hạ Thiên đã không cho Vương Mãnh cơ hội đứng lên, hắn giẫm chân lên lồng ngực đối phương. Lúc này Vương Mãnh không thể động đậy, thậm chí không nói được lời nào.
- Sao trên đời lại có loại người điên cuồng như vậy?
Hạ Thiên lắc đầu thở dài, bộ dạng rất khó hiểu.
Khương Phong thấy tình cảnh như vậy thì dùng tay ôm đầu, đúng là đau đầu, hôm nay tổ chức ghép tôi coi như thất bại hoàn toàn.
Nhưng bây giờ Khương Phong hối hận cũng đã muộn.
- Dừng tay.
Khương Phong đang định khuyên Hạ Thiên buông Vương Mãnh ra thì có một tiếng quát tức giận vang lên:
- Buồn cười, rõ ràng dám đến trường đại học thể dục thể thao lấy mạnh hiếp yếu, không biết đây là đâu sao?