Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 186 : Ôm cả hai
Ngày đăng: 04:41 20/04/20
- Anh ra tay thử xem?
Khổng Mính cũng tức giận:
- Các anh không phải là bảo vệ sao? Tôi không ở trong tòa nhà, các anh dựa vào cái gì để ra tay với chúng tôi? Các anh dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo các anh cố ý gây thương tích.
- Xem thường bảo vệ có phải không.
Tên bảo vệ họ Chu cười lạnh một tiếng:
- Tôi đã gặp nhiều thành phần trí thức, chẳng có gì là to tát.
Tên bảo vệ họ Chu tiến lên một bước, ngay sau đó hắn nhấc chân đạp Khổng Mính, trong miệng thét lên:
- Muốn báo cảnh sát sao? Tôi cho cô báo cảnh sát.
Khi thấy một đạp sắp chuyển lên người Khổng Mính, nhưng nàng vẫn còn đứng ngơ ra, Tôn Hinh Hinh không khỏi hô lên:
- Khổng Mính, tránh ra mau.
Khổng Mính hoàn toàn không ngờ tên bảo vệ ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn quá ác liệt, trực tiếp đạp vào người nàng. Tất nhiên nàng cũng không muốn né là né, dù nghe thấy tiếng hét của Tôn Hinh Hinh nhưng không còn kịp nữa.
- Chị Hinh, đừng sợ, có tôi đây.
Giọng nói của Hạ Thiên chợt vang lên, khi nghe thấy như vậy thì Tôn Hinh Hinh cũng an tâm. Lúc này nàng nhìn lại thì thấy một cái chân đang giơ lên trong không trung, một đạp không trúng người Khổng Mính mà bị Hạ Thiên chụp lấy.
Hạ Thiên khẽ dùng sức vặn, một tiếng rắc vang lên, sau đó tên bảo vệ họ Chu chợt kêu lên thảm thiết.
- Này, mày báo cảnh sát đi.
Hạ Thiên khẽ buông tay, tên bảo vệ họ Chu ngã lăn ra đất.
- Thằng khốn nàn dám đánh gãy chân tao, các anh em tiến lên, đánh chết bà nó đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Gương mặt tên bảo vệ họ Chu vì đau đớn và vặn vẹo, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Ngay sau đó đám bảo vệ đánh về phía Hạ Thiên, những năm gần đây bảo vệ rất hay đánh người, bây giờ đến lượt anh em bị đánh, sao có thể nhịn được?
Nhưng bọn họ không biết, nếu nhẫn nhịn thì biển êm sóng lặng, đôi khi nhẫn nhịn một chút cũng là rất tốt, bây giờ không nhịn thì nhận hậu quả không đành lòng. Đến lượt đám người bị đau đớn, Hạ Thiên đấm ra như chớp, vài tên bảo vệ kêu thảm bay ngược ra, tên nào cũng bụm lấy ngực té xuống đất, khoảnh khắc này không thể đứng lên được.
- Trưa nay cô muốn dùng gì?
- Chị cứ tự làm chủ, làm những món có khẩu bị một chút, nhiều một chút.
Diệp Mộng Oánh nói.
- Vâng, Diệp tiểu thư, tôi phải đi chuẩn bị, cô thích ăn bên trong hay bên ngoài.
Người phụ nữ xinh đẹp nói.
- Ngồi đây là được, thoáng mát.
Diệp Mộng Oánh nói xong thì kéo Hạ Thiên đi đến một chiếc bàn lớn, ngay sau đó gọi mọi người:
- Ngồi tùy tiện, cứ xem như nhà mình.
Mọi người đều ngồi xuống, Hạ Thiên tất nhiên ngồi xuống giữa Diệp Mộng Oánh và Tôn Hinh Hinh, hắn trái vuốt phải nắn cực kỳ sung sướng. Còn vài người đàn ông đi theo Diệp Mộng Oánh thì ngồi ngoài nhà hàng dùng cơm và bảo vệ nàng.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị bao bữa cơm này sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Có thể coi là như vậy, nhà hàng này không bán cho khách bên ngoài, bình thường chỉ có mình tôi đến dùng cơm, đôi khi cũng dùng làm nơi đãi khách.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười:
- Nếu tôi ở trong tòa nhà Hải Giang thì sẽ vào đây dùng cơm.
Khổng Mính chợt không nói gì, người có tiền có khác, ngay cả việc ăn cơm cũng mở một nhà hàng.
- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu còn chưa nói cho tôi biết đến đây làm gì? Gần đây cậu có vẻ bề bộn, ngay cả bảo cậu về nhà dùng cơm cũng không có thời gian.
Diệp Mộng Oánh dùng cặp mắt đẹp nhìn Hạ Thiên, trong lời nói có chut oán trách.
- Chị Hinh cùng hai người bọn họ đến đây thuê văn phòng, tôi cũng đến theo.
Hạ Thiên nói thật, gần đây hắn rất bận rộn. Vì có đám sát thủ nhớ thương Kiều Tiểu Kiều, cảnh sát tỷ tỷ cũng bị người thèm thuồng, hắn không bận rộn sao được? Tất nhiên điều làm hắn bận rộn chính là đêm nào cũng phải leo lên thân thể cực kỳ tuyệt vời của Tôn Hinh Hinh.