Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 195 : Nhét vào miệng cô

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Lúc này lại có một cặp nam nữ xuất hiện, cả hai đều mặc tây trang, đều khoảng hai bốn hai lăm tuổi.



Lần này Hạ Thiên dứt khoát không thèm ngẩng đầu nhìn:



- Cảnh sát tỷ tỷ, đừng để ý đến đám người này, chúng ta dùng cơm thôi.



Hạ Thiên cầm lấy dao cắt thịt rồi nói:



- Cảnh sát tỷ tỷ, thịt bò đã được cắt rồi, có thể ăn được.



Hạ Thiên nói xong thì cầm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.



Vẻ mặt Lãnh Băng Băng trở nên cổ quái, nàng cũng không ngờ người này gọi món bò bít tết để ăn với cơm.



Mà căp nam nữ cũng không thể nhịn được, người phụ nữ khá xinh đẹp chợt quát lớn:



- Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên, chúng tôi là người của cục an ninh quốc gia... ....



Người phụ nữ còn chưa kịp nói dứt lời thì cảm thấy trong miệng có thêm một thứ, nàng vô thức cắn xuống, rất mềm, hương vị khá tốt.



Lúc này giọng nói của Hạ Thiên cũng truyền vào tai nàng:



- Cho cô một miếng thịt bò, cô cũng đừng quấy rối bữa tối của tôi và cảnh sát tỷ tỷ.



Người phụ nữ nghe Hạ Thiên nói như vậy thì gương mặt chợt đỏ hồng, đúng là quá phận, quá đáng, đúng là sỉ nhục nàng.



Khi người phụ nữ đang định nổi giận thì người đàn ông dùng tay kéo giật lại, hắn nói với Hạ Thiên:



- Chúng tôi ở bên ngoài chờ các người.



Người đàn ông nói xong thì kéo người phụ nữ đi ra khỏi nhà hàng.



- Con như các người khôn khéo.



Hạ Thiên nhìn bóng lưng hai người rồi khẽ nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:



- Cảnh sát tỷ tỷ, lúc này đã không còn người nào đến quấy rầy chúng ta.



Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng cũng không khỏi nhìn ra bên ngoài, trong lòng chợt lo lắng. Nàng biết hai người kia là nhân viên của cục an ninh quốc gia, hơn nữa bọn họ đến đây cũng không chỉ có hai người, những người khác đang ngồi trong xe chờ ở bên ngoài.



- Hừ, không quan tâm nhiều như vậy làm gì, trước tiên cứ ăn tối xong rồi nói.



Lãnh Băng Băng thu hồi ánh mắt, nếu đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì khó tránh khỏi, vì vậy nàng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.



Bữa tối này ăn rất chậm, thời gian rất lâu, đám người cục an ninh quốc gia ở bên ngoài cũng khá kiên nhẫn, cả đám cùng chờ đợi. Cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì, có lẽ biết được thực lực của Hạ Thiên, cũng có lẽ không muốn quấy rầy bữa cơm của người khác, tóm lại đám người kia ở bên ngoài không có động tĩnh gì.



Trong lúc dùng cơm tối Lãnh Băng Băng không nói lời nào, Hạ Thiên cũng không nói, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.



- Đi thôi.



Khi đến chín giờ thì Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng mở miệng.



Lãnh Băng Băng gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, ngay sau đó cả hai sóng vai nhau rời khỏi nhà hàng.


- Có bản lĩnh đều có tính cách, không sao.



Lôi Chấn Thiên khẽ nhíu mày, lão cũng chỉ biết chờ ở bên ngoài.



Vài phút sau cửa phòng mở ra, Âm tiên sinh đi ra ngoài.



- Đã xong.



Âm tiên sinh cuối cùng cũng mở miệng nói hai chữ, giọng nói khá lạng lùng, the thé chói tai.



- Lôi lão, Lôi Vũ có lẽ đã không còn gì, ông vào xem thử đi.



Trên mặt Lâm Tử Hào lộ ra nụ cười rạng rỡ.



Lôi Chấn Thiên nhanh chóng đi vào, sau đó lão thấy Lôi Vũ nằm trên giường có chút mỏi mệt, vẻ mặt vẫn tái nhợt nhưng không còn phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.



- Lôi Vũ, còn đau không?



Lôi Chấn Thiên hỏi.



Lôi Vũ có chút mờ mịt, hắn cẩn thận nhéo chân mình, sau đó vẻ mặt chợt vui mừng như điên:



- Hết đau, ông ơi, cháu hết đau rồi.



Lôi Vũ đột nhiên nhảy xuống giường bệnh, sau đó hắn nhảy nhót vài lượt rồi nói:



- Ông, ông xem, cháu hoạt động thế này mà không còn đau, tốt lắm, rất tốt, ha ha... ....



- Không đau là tốt, Lôi Vũ, Lâm đại ca đã tìm người chữa trị cho cháu, cháu nên ra cám ơn cậu ấy.



Lôi Chấn Thiên thở phào một hơi, lúc này ánh mắt lão nhìn Lâm Tử Hào cũng có chút khác biệt, giống như có thêm vài phần tán thưởng.



- Lâm đại ca, cảm ơn anh, cảm ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, sau này anh là đại ca ruột của tôi, không, còn thân hơn đại ca ruột thịt... ....



Lôi Vũ chụp lấy tay Lâm Tử Hào, hắn hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.



- Lôi Vũ, cậu đừng nên cảm tạ tôi.



Vẻ mặt Lâm Tử Hào có thêm nụ cười khổ:



- Tuy bây giờ cậu không sao, nhưng chỉ sợ... ....



Lâm Tử Hào nói đến đây thì ngừng lại, giống như hắn có gì đó cố kỵ.



- Chỉ sợ cái gì?



Lôi Chấn Thiên nhíu mày hỏi.



- Lôi lão, Lôi Vũ sau này sợ rằng sẽ thể trở lại tình cảnh cũ bất cứ lúc nào.



Lâm Tử Hào có chút chần chừ, cuối cùng hắn cũng nói rõ.