Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 196 : Tôi không phải là người của cậu

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Vẻ mặt Lôi Chấn Thiên chợt biến đổi, Lôi Vũ lại càng hoảng sợ, hắn dùng giọng lo lắng hỏi:



- Lâm đại ca, chẳng lẽ bệnh của tôi không còn cách chữa nào sao?



- Lôi Vũ, bệnh của cậu đã được chữa trị, thật ra đây cũng không phải bệnh, là Hạ Thiên động tay lên người cậu.



Lâm Tử Hào lắc đầu:



- Nhưng vấn đề là Hạ Thiên có thể động tay lên người cậu một lần, sau này sẽ có thể còn lần thứ hai.



Lâm Tử Hào quay đầu nhìn Lôi Chấn Thiên với vẻ mặt cung kính:



- Lôi lão, cháu cũng không gạt ông, cháu và Hạ Thiên có chút qua lại, cháu không muốn để ông hiểu lầm mình cố ý đối phó với Hạ Thiên, nhưng cháu cũng không thể không nói cho ông biết, với những gì cháu hiểu về hắn, một khi hắn đã nhìn chằm chằm vào ai thì sẽ không dừng tay. Nếu hắn biết rõ Lôi Vũ không việc gì thì sẽ có hơn phân nửa là ra tay lần nữa, vì vậy sau này sợ rằng Lôi Vũ sẽ còn tiếp tục, sợ rằng lúc đó sẽ không như lúc này, vì Hạ Thiên có rất nhiều thủ đoạn khó tưởng.



- Tôi sẽ không để tiểu tử khốn nạn kia còn cơ hội ra tay.



Lôi Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng.



- Lôi lão, cũng không còn sớm, cháu cũng không muốn làm phiền ông, cháu và Âm tiên sinh cáo từ trước.



Lâm Tử Hào cũng không muốn nói thêm điều gì, trước mặt Lôi lão thì không nên nói nhiều lời, nói nhiều sẽ bộc phát hiệu quả trái ngược, nhưng những lời vừa rồi là bắt buộc phải nói.



- Được, sau này tôi sẽ đến thăm hỏi cha cậu.



Lôi Chấn Thiên nhíu mày:



- Tần Phong, tiễn Tử Hào và Âm tiên sinh ra ngoài.



Tần Phong lĩnh mệnh tiễn khách, ngay sau đó Lâm Tử Hào và Âm tiên sinh khuất nơi cuối hành lang.



- Lôi Vũ, đêm nay cháu ở lại bệnh viện quan sát bệnh tình, nếu đến ngày mai mà không bộc phát thì chúng ta về nhà.



Lôi Chấn Thiên quay đầu nhìn cháu trai, giọng điệu rất ôn hòa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Vâng, ông nội.



Lôi Vũ rất biết nghe lời.



- Cháu hầu như chưa ăn gì, chắc đã đói rồi. Tần Viêm, cho người làm chút cháo, tạm thời đừng bỏ dầu mỡ.



Lôi Chấn Thiên lại phân phó.



- Vâng, thủ trưởng, tôi sẽ sắp xếp.



Tần Viêm lên tiếng, ngay sau đó bắt đầu điện thoại.



Sau khi Tần Viêm điện thoại xong thì Tần Phong cũng đã trở về.


Lãnh Băng Băng tức giận nói:



- Sao vợ làm gì cũng không biết?



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi chỉ cần biết cô ấy là vợ thì quá đủ, cô ấy làm gì không liên quan đến tôi.



Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.



- Nếu cô ấy phạm tội giết người thì sao?



Lãnh Băng Băng nói ra những lời này thì chợt hối hận, vì lưu manh trước mắt cũng là loại chẳng ra gì, Đổng Lâm rõ ràng bị hắn hại chết.



Quả nhiên đúng như những gì Lãnh Băng Băng dự đoán, Hạ Thiên trả lời rất trôi chảy:



- Tội gì cũng được, tôi yêu cô ấy là được.



Tuy Lãnh Băng Băng đã suy đoán được những câu trả lời của Hạ Thiên nhưng vẫn không khỏi tức giận:



- Sao cậu không có chút quan điểm đúng sai nào vậy?



- Cảnh sát tỷ tỷ, đừng nghi oan cho tôi, tôi là người có quan điểm đúng sai rất mạnh.



Hạ Thiên trả lời rất nghiêm trang.



Lãnh Băng Băng rất muốn hỏi quan điểm của hắn là gì nhưng cuối cùng lại thôi, vì nàng không muốn bị đối phương làm cho tức chết.



- Cảnh sát tỷ tỷ, Tam sư phụ tuy muốn tôi làm người tốt, nhưng chính người lại nói làm người tốt chưa hẳn có kết quả tốt, người còn nói rất nhiều chuyện đúng sai không phải do mình quyết định, mà do người khác quyết định



Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, hắn dùng giọng chân thành nói:



- Ví dụ như chuyện tối hôm nay, chị nổ súng bắn Lôi Quân, chị cảm thấy đúng nhưng cha của Triệu Thanh Thanh lại ngĩ rằng chị làm sai, Lôi gia cũng nói chị làm sai. Vì vậy một chuyện, kết cục cuối cùng là đúng hay sai cũng không phải một người phán đoán.



Cuối cùng Hạ Thiên còn chêm thêm một câu:



- Tất nhiên, cảnh sát tỷ tỷ, tôi cảm thấy chị nổ súng là rất đúng, chỉ có một điểm không đúng, sao chị không bắn chết tên kia luôn? Tên khốn đó dám có ý với chị, chị không biết chị là người của tôi sao?



Lãnh Băng Băng nghe được những lời đầu tiên thì trong lòng có chút cảm xúc, thậm chí còn có chút thừa nhận với Hạ Thiên, nhưng khí nghe câu cuối cùng thì nàng tức lộn ruột:



- Tôi không phải người của cậu.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không thể không chịu trách nhiệm như vậy, chị ngủ với tôi, phải biết phụ trách chứ?



Khi Hạ Thiên nói ra những lời này thì bộ dạng rất uất ức.