Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 20 : Huynh muội Diệp gia
Ngày đăng: 04:38 20/04/20
- Tình huống như thế nào?
Thấy Lãnh Băng Băng không nói chuyện, Hoàng Hải Đào nhịn không nổi hỏi trước.
- Cục trưởng, hắn nói không sai, hai người kia đều đã tỉnh dậy, mà lại...
Lãnh Băng Băng cắn cắn răng, dùng ánh mắt rất tức giận nhìn vào Hạ Thiên.
- Mà lại cái gì?
Hoàng Hải Đào khẽ nhíu mày.
- Cục trưởng, trước đó ta có cử pháp y đến kiểm tra thương tích, nhưng trên người bọn họ lại không có tìm ra vết thương nào!
Lãnh Băng Băng có chút bực tức, nàng thế nào cũng không rõ ràng, gia hỏa này làm sao có thể làm được như vậy, nàng còn nghe nói trước đó Tô Tử Cường bị đánh giống như đầu heo, nhưng đợi đến lúc pháp ý đến kiểm tra thì những vết sưng kia đều tự động biến mất!
- Đúng là nhân tài!
Nghe được lời này của Lãnh Băng Băng, ánh mắt của mọi người nhìn Hạ Thiên lại biến khác trước rất nhiều, tên gia hỏa này mà được điều đi làm hình tấn bức cung thì đúng là quá hoàn hảo.
Hoàng Hải Đào lại trở lên trầm tư, quá nửa buổi hắn mới hướng về phía Hạ Thiên, giọng nói đã rất ôn hòa:
- Cậu tên là Hạ Thiên phải không?
- Không sai.
Hạ Thiên gật gật đầu.
- Ta là Hoàng Hải Đào, cục trưởng cục công an thành phố Giang Hải, nó là Hoàng An Bình, con trai của ta.
Hoàng Hải Đào tự giới thiệu chính mình:
- Trước kia Tiểu An là một cảnh sát rất xuất sắc, đầu của nó là do trong lúc đuổi bắt tội phạm mà bị thương, nếu như cậu có thể trị khỏi bệnh cho nó, ta nhất định sẽ rất cảm tạ cậu.
- Oh! Không cần cảm tạ ta, chỉ cần sau này hắn không tranh cảnh sát tỷ tỷ với ta là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ngươi còn dám nói?
Lãnh Băng Băng lại có xung động muốn động thủ.
Diệp Mộng Oánh thành thật trả lời, tự nhiên nàng biết tên nhà quê trong miệng Tô Bối Bối là ai.
- Thật không có đạo lý nha, em đã đặc biệt nhờ người nghe ngóng qua, tên nhà quê kia cũng không tìm được Kiều Tiểu Kiều mà!
Tô Bối Bối có chút nghĩ không ra, lập tức lại giống như nghĩ ra cái gì đó:
- Em biết rồi, khẳng định tên nhà quê kia chỉ là khoác lác, căn bản là hắn không quen biết Kiều Tiểu Kiều!
Điện thoại di động của Tô Tuấn Phong đột nhiên vang lên, lấy điện thoại đi động ra nhìn một cái, Tô Tuấn Phong nhíu mày, đến cuối cùng cũng nghe điện thoại, giọng nói có chút không vui:
- Tử Cường, có việc gì?
- Ngươi bị người đánh? Ngươi có thể hay không khá lên một chút... Từ từ, ngươi nói cái người kia đánh ngươi tên là gì?
- Hạ Thiên?
Thanh âm của Tô Tuấn Phong đột nhiên tăng cao lên:
- Ngươi khẳng định là Hạ Thiên? Vậy được, việc này cứ để cho ta xử lý, không cần quấy rầy đến người trong nhà, cứ như vậy!
Tô Tuấn Phong cúp điện thoại, sau đó liền phát hiện có ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Này... Tam ca, anh vừa nói cái gì trong điện thoại vậy? Hạ Thiên đánh ai? Anh nói Hạ Thiên có phải hay không là cái tên nhà quê kia?
Tô Bối Bối là người thứ nhất không nhịn được, một hơi liền hỏi mấy cái vấn đề.
- Tử Cường ở đại học Giang Hải bị người đánh, người đánh hắn tên là Hạ Thiên, còn có phải là tên Hạ Thiên mà em nói hay không thì anh cũng không biết.
Tô Tuấn Phong có chút không biết làm sao:
- Chẳng qua, nghe nói hiện tại Hạ Thiên đã bị bắt tới cục công an, ta đang nghĩ muốn đi xem một chút.
- Hắn bị bắt?
Diệp Mộng Oánh sắc mặt hơi biến, quay đầu nhìn Diệp Thiểu Hùng.
- Cùng đi xem đi.
Diệp Thiểu Hùng nhàn nhạt khẽ cười, ở trong lòng của hắn đối với vị này đã cứu muội muội của hắn cũng là có chút hiếu kỳ.