Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 203 : Ức hiếp người ta quá đáng

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Lãnh Băng Băng có chút kinh hoàng đối với phát hiện này của mình, không phải nàng sợ Hạ Thiên phải thua, mà nàng lo lắng Hạ Thiên thất bại. Nàng cảm thấy mình không nên lo lắng, lưu manh này rõ ràng không phải là người tốt, thua tất nhiên sẽ là chuyện tốt, nhưng dù nàng nói với mình như vậy nhưng từ tận đáy lòng vẫn mong sao Hạ Thiên có thể thắng.



"Tuy lưu manh này không phải loại tốt đẹp gì nhưng cũng không tệ hơn Lôi Quân, vì vậy mình không hy vọng hắn thua, đúng, nhất định là như vậy!"



Lãnh Băng Băng nhanh chóng tìm ra cái cớ cho mình, trong lòng thầm an ủi chính mình.



- Băng Băng, Hạ Thiên phải làm sao mới thắng được?



Tôn Hinh Hinh nói với vẻ mặt lo lắng:



- Tôi thấy Lôi Quân bắn năm lần đều đạt điểm cao nhất, Hạ Thiên có thể được như vậy sao?



Lãnh Băng Băng không trả lời, nàng cũng không biết trả lời thế nào, dù Tôn Hinh Hinh là một người bình thường cũng có thể nhìn ra được, tất nhiên nàng cũng biết Hạ Thiên tối đa chỉ có thể hòa Lôi Quân, căn bản khó thể vượt qua. Nói cách khác trận này Hạ Thiên chắc chắn không thắng, bây giờ chỉ có thể trông cậy hắn không thua mà thôi.



- Không sao, Hạ Thiên dù thua đấu súng nhưng sẽ không thua hai hạng mục phía sau.



Diệp Thiếu Hùng an ủi Tôn Hinh Hinh, hắn cũng cho rằng trận đầu Hạ Thiên có phân nửa là sẽ thua, nhưng không sao, với võ công của Hạ Thiên thì thứ hai sẽ thắng. Võ công cao thì sức chịu đựng cũng tốt, cuối cùng sẽ thắng hai trong ba hạng mục, như vậy sẽ thắng.



Hạ Thiên lúc này nhìn về phía ba người nói:



- Chị Hinh, cảnh sát tỷ tỷ, Diệp đại ca, các người đừng lo lắng, tôi sẽ không thua.



- Để tôi xem cậu làm sao để thắng tôi.



Lôi Quân cười lạnh một tiêng, hắn tuyệt đối có lòng tin với thuật bắn súng của mình, hắn cũng không tin có người xuất sắc hơn.



Hạ Thiên cũng không để ý đến Lôi Quân, hắn nhìn về phía Tần Phong:



- Này, làm cho bia ngắm di chuyển đi.



Tần Phong gật đầu, bia ngắm lại bắt đầu di động.



- Đùng đùng đùng đùng đùng!



Năm tiếng súng vang lên, cũng là năm tiếng súng liên tục, Hạ Thiên cũng không dừng lại.



Bia ngắm ngừng di chuyển, Tôn Hinh Hinh, Lãnh Băng Băng và Diệp Thiếu Hùng trợn mắt há mồm, điều này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Lôi Quân có chút sững sốt, ngay sau đó lại phát ra tiếng cười kinh thiên động địa:



- Ha ha hacker...Tôi nghĩ cậu là súng thần, thì ra chỉ ra dáng mà thôi, ít nhất cũng phải bắn trúng một bia chứ, rõ ràng cả năm phát đạn đều không trúng, cười chết người, ha ha ha!



Lãnh Băng Băng không nói gì, lưu manh kia không phải vừa rồi rất to mồm sao? Đây là những gì mà hắn nói có thể làm được mọi thứ sao? Trên năm bia ngắm vẫn chỉ có năm vết đạn, là vị trí mà trước đó Lôi Quân đã bắn trúng, lưu manh bắn năm phát đạn, chưa nói đến vấn đề trúng hồng tâm, rõ ràng chẳng trúng được tấm bia nào.



Trên gương mặt xinh đẹp của Tôn Hinh Hinh có thêm vài phần lo lắng, tiểu sắc lang quả nhiên đã thua.



Diệp Thiếu Hùng thì cảm thấy ngoài ý muốn, hắn tưởng rằng thuật bắn súng của Hạ Thiên là rất tốt, cho dù thua cũng không đến mức thê thảm như vậy chứ?


- Một quyền đã gục, anh thua, đánh cược ba mà thua hai, bây giờ tôi thắng.



Hạ Thiên vỗ tay, vẻ mặt rất thoải mái.



- Tôi...Tôi còn muốn so trận thứ ba.



Lôi Quân khốn khổ đứng lên:



- Tôi cũng không tin chẳng thắng được lần nào.



- Được, tôi luôn nghĩ rằng sẽ cho anh chết tâm phục khẩu phục, thích thì chiều, anh nói đi, lần này đấu thế nào?



Hạ Thiên không quan tâm nói.



- Bây giờ so sức chịu đựng, chúng ta chạy bộ, chạy một trăm vòng quanh trường bắn này, nếu chạy xong và mất ít thời gian hơn thì sẽ thắng.



Lôi Quân cắn răng nói.



Diệp Thiếu Hùng thầm tắc lưỡi, một vòng trường bắn này khoảng một ngàn mét, một trăm vòng là một trăm kilomet, nếu muốn chạy hết quảng đường này thì khó thể nào gắng gượng được.



Mà lúc này Lãnh Băng Băng cũng không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lôi Quân, nếu chạy bộ với lưu manh kia thì Lôi Quân sẽ thua thê thảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Không sao.



Hạ Thiên lập tức đồng ý:



- Vì để anh chịu phục, tôi sẽ giúp anh chữa tốt vết thương.



Hạ Thiên nói xong thì lấy châm đâm lên người Lôi Quân, lúc này Lôi Quân cảm thấy trước ngực đã không còn đau đớn.



- Bắt đầu đi.



Lôi Quân khẽ cắn môi:



- Tần Phong, anh căn giờ và đếm vòng.



- Tốt, chuẩn bị...Bắt đầu.



Tần Phong hét lớn, Lôi Quân lập tức chạy ngay, đối với hắn mà thì phải cố gắng để không thua cả ba vòng.



- Cảnh sát tỷ tỷ, chị giúp tôi đếm vòng, một vòng.



Lôi Quân vừa chạy được vài bước chân đã nghe thấy một âm thanh làm hắn phải tan vỡ.



Tần Phong và Tần Viêm đưa mắt nhìn nhau, Diệp Thiếu Hùng trợn mắt há mồm, Lôi Đình và Lôi Vũ thì cực kỳ tức giận, tên khốn kia thật sự quá ép người, có người chạy như vậy sao?