Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 204 : Tâm phục khẩu phục

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




- Con bà nó, đây không phải là con người, đúng là yêu quái.



Lôi Đình căm giận nói.



- Tôi thấy yêu quái còn chưa biến thái bằng người này.



Lôi Vũ bổ sung thêm một câu.



- Tên này nếu đi tham gia olympic sợ rằng ngay cả tia chớp Usain Bolt cũng phải gọi là ông nội.



Tần Viêm cảm khái nói.



- Cảnh sát tỷ tỷ, hai vòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Âm thanh của Hạ Thiên lại vang lên.



Tần Phong nhìn Lôi Quân còn chưa chạy xong nửa vòng, vì vậy mà không biết làm sao cho phải.



- Ba vòng!



Âm thanh của Hạ Thiên lại vang lên:



- Cảnh sát tỷ tỷ, tý nữa chị muốn Lôi Quân chết thế nào? Chết đuối hay chết vì súng?



Lãnh Băng Băng không để ý đến Hạ Thiên, nàng chỉ nghĩ nếu Lôi Quân đang chạy mà nghe được những lời này thì sẽ tức giận mà chết.



Lôi Quân cảm thấy mình chạy rất nhanh, nhưng khi hắn vất vả chạy xong vòng đầu tiên thì Hạ Thiên đã chạy được năm vòng, đang chạy vòng thứ sáu.



- Tôi cũng không tin tên kia cứ chạy nhanh mãi như vậy.



Lôi Đình nói một câu.



Nhưng ngay sau đó Lôi Đình phát hiện Hạ Thiên không những giảm tốc độ mà càng chạy càng nhanh. Lôi Quân còn chưa chạy xong vòng thứ hai thì Hạ Thiên đã xong mười hai vòng, mà đến khi Lôi Quân chạy vòng thứ ba thì Hạ Thiên đã chạy xong hai mươi vòng. Dù Lãnh Băng Băng là người biết Hạ Thiên chạy nhanh cũng cảm thấy kinh hoàng.



Tối hôm qua Lãnh Băng Băng được Hạ Thiên ôm đi chạy như bay, nàng biết đối phương chạy nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả xe hơi. Nhưng bây giờ nàng so sánh Hạ Thiên với Lôi Quân, nàng cảm thấy Hạ Thiên đã quá biến thái.



Hạ Thiên chạy từng vòng, mọi người dần dần chỉ ảm thấy một chiếc bóng xẹt qua, dù là Lôi Chấn Thiên trải qua rèn luyện trên chiến trường máu nóng cũng không khỏi chấn động. Nếu so sánh với màn đấu súng và võ công trước đó thì tình cảnh bây giờ càng làm người ta phải chấn động.


Lôi Đình và Lôi Vũ cắn chặt răng, cả hai không nói gì, khi thấy đại ca đau khổ thì bọn họ sao không báo thù?



Đù đối phương có mạnh thế nào thì bọn họ sẽ không bỏ qua, bọn họ tin trên đời này không có kẻ nào khác mạnh hơn hạ thiên.



- Hạ Thiên, thôi bỏ đi.



Tôn Hinh Hinh cũng không nhịn được phải khuyên bảo.



- Chị Hinh, đừng sợ, thật ra cũng không có gì, nếu không thích thì nhìn ra chỗ khác.



Hạ Thiên an ủi Tôn Hinh Hinh, tất nhiên hắn không muốn nương tay.



Lôi Chấn Thiên cũng thở dài, lão nhìn Lôi Quân đang chĩa súng vào đầu, trong lòng bùng lên bi thương. Nhớ năm xưa tung hoành, bây giờ phải trơ mắt nhìn cháu trai chịu chết sao?



Lôi Chấn Thiên thấy Tôn Hinh Hinh mở miệng thì trong lòng có chút hy vọng, lão cho rằng Tôn Hinh Hinh có thể làm Hạ Thiên thay đổi ý kiến, nhưng sự thật không như những gì lão suy nghĩ.



Lôi Chấn Thiên nhìn chằm chằm vào Lôi Quân lần cuối mà xoay người, lão không muốn nhìn cháu mình tự sát. Dù lão đã nhiều lần bắn chết kẻ địch mà bình chân như vại, nhưng lúc này là cháu ruột của lão, lão thật sự không nhịn được.



- Hừ, nếu không có sáng ý tự sát thì thích làm sao cứ làm.



Hạ Thiên lúc này mở miệng, hắn coi như tuyên bố Lôi Quân phải chết.



Khoảnh khắc này Lôi Đình, Lôi Vũ, thậm chí cả Tần Phong, Tần Viêm, Tôn Hinh Hinh cũng quay đầu không muốn nhìn.



- Tốt.



Lôi Quân nói rất dứt khoát, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua đám người, cuối cùng rơi lên bóng lưng cao lớn của ông nội. Khoảnh khắc này, khi sắp mất đi tính mạng thì hắn đột nhiên phát hiện ông mình chẳng phải rất cao, hình như lưng đã hơi còng.



- Ông, cháu xin lỗi, để ông thất vọng rồi.



Khóe mắt Lôi Quân chảy ra một giọt lệ, ngón tay khẽ dùng sức bóp cò.



__________________