Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 216 :

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Mười phút sau Hạ Thiên mới rút ngân châm ra, hắn thở ra một hơi:



- Không có việc gì, ngày mai sẽ tốt, bây giờ xuất viện cũng không có vấn đề gì.



- Nhanh như vậy sao?



Đỗ Quyên chợt thốt lên.



Hạ Thiên có chút mất hứng:



- Như vậy còn nhanh sao? Đã hơn nửa giờ rồi.



- Hạ thần y, không phải như vậy, ý của tôi là Tiểu Cương có thể khỏi nhanh vậy sao?



Đỗ Quyên vội vàng giải thích.



Hạ Thiên dứt khoát không trả lời, nhưng lúc này đã có người trả lời thay hắn, một giọng nói có chút suy yếu chợt vang lên:



- Tôi đang ở bệnh viện sao? Tiểu Linh, chị lớn, còn có anh rể, mọi người đều ở đây cả sao?



- Tiểu Cương, con tỉnh rồi à?



Đỗ Quyên chợt mừng rỡ, nước mắt không khỏi tràn ra.



- Anh, không có gì là tốt rồi, làm em lo đến mức phát sốt.



Hai mắt Liễu Linh cũng đỏ hồng, sự việc do nàng gây ra, nếu Liễu Cương thật sự có chuyện không may thì cả đời này nàng khó thể an tĩnh.



- Tiểu Linh, anh làm sao thế này? Anh chỉ nhớ ngày đó đi trên đường đột nhiên bị người ta đánh mạnh vào gáy, sau đó ngất xỉu.



Liễu Cương đột nhiên thấy tay và chân của mình đều có thạch cao trắng muốt, vì vậy mà vẻ mặt không khỏi biến đổi:



- Tay chân của tôi bị sao thế này?



- Tiểu Cương, không có gì, em hôn mê ba ngày rồi, bây giờ em vừa được Hạ Thiên cứu tỉnh.



Liễu Vân Mạn vội vàng an ủi Liễu Cương.



- Đúng vậy, anh, anh rể rất lợi hại, anh ấy nói ngày mai anh sẽ tốt, anh đừng lo lắng.



Liễu Linh cũng tranh thủ thời gian an ủi Liễu Cương.



Liễu Cương có chút nghi ngờ, hắn nhìn Hạ Thiên:



- Anh rể, em thật sự không sao đấy chứ?



- Nói nhảm, anh đã nói sẽ không sao, tất nhiên là không có gì.



Hạ Thiên tức giận nói.



Tuy Hạ Thiên giống như có chút mất hứng nhưng lời nói của hắn làm cho Liễu Cương phải thở phào một hơi, hắn rất tin tưởng năng lực của Hạ Thiên, vì vậy mà lập tức yên lòng:



- Nếu anh rể nói không việc gì thì tốt rồi, nếu sau này tôi chỉ nằm liệt giường thì chết luôn cho rồi.



- Tiểu Cương, con nói gì vậy? Cái gì mà chết luôn cho rồi?



Đỗ Quyên chợt nổi giận.



- Mẹ, con chỉ nói vậy mà thôi, có anh rể ở đây, sao con có thể nằm liệt giường được?



Liễu Cương vội vàng giải thích.



- Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng lo lắng, đại ca chỉ nói đùa mà thôi.



Liễu Linh cũng tranh thủ thời gian giải vây cho anh.



- Thôi được rồi, mẹ đi tìm bác sĩ làm thủ tục ngày mai xuất viện, mùi bệnh viện làm mẹ cảm thấy rất quái lạ, không thích ứng được.



Đỗ Quyên nói một câu rồi rời khỏi phòng.




Liễu Linh và Liễu Cương đưa mắt đưa mắt nhìn nhau, sao người nào cũng bị anh rể đánh hết vậy? Bưu ca kia cũng bị ăn đòn, vị bác sĩ vừa rồi cũng lên dĩa, chẳng lẽ anh rể suốt ngày chỉ biết đánh nhau?



Thủ tục xuất viện lần này làm rất nhanh, Liễu Linh và Đỗ Quyên nhanh chóng đưa Liễu Cương rời khỏi bệnh viện, mà Liễu Vân Mạn vì còn phải làm việc nên không thể đi theo.



Hạ Thiên vốn định ở lại bệnh viện với Liễu Vân Mạn, thuận tiện chữa lành bệnh cho nàng. Nhưng lúc này Liễu Vân Mạn lại nhận được thông báo họp mặt phổ biến phương án trị liệu, vì vậy Hạ Thiên đành phải rời khỏi bệnh viện. Tất nhiên hắn cũng không đi đâu xa mà trực tiếp đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.



- Ủa, Hạ Thiên, anh còn sống sao?



Khi nhìn thấy Hạ Thiên thì Phương Hiểu Như chợt kinh ngạc:



- Tôi tưởng anh toi rồi?



- Cô mới toi.



Hạ Thiên rất mất hứng, người này nói thế nào vậy? Nếu hắn chết thì thần tiên tỷ tỷ phải làm sao? Chị Hinh phải làm sao? Còn có cả cảnh sát tỷ tỷ, làm sao đây? Người này dám trù hắn chết, đúng là không có chút đạo đức.



- Không chết thì cũng là loại người bội tình bạc nghĩa, đã bao nhiêu ngày rồi mà chưa chị đến tìm chị Hinh.



Phương Hiểu Như bĩu môi, nàng ra vẻ rất bất công cho Tôn Hinh Hinh.



Hạ Thiên mặc kệ Phương Hiểu Như, nếu không có Tôn Hinh Hinh ở đây thì hắn sẽ đi.



Hạ Thiên đi ra cửa hàng hoa Hinh Hinh, hắn lấy điện thoại gọi cho Lãnh Băng Băng:



- Cảnh sát tỷ tỷ, vợ yêu, nhớ anh không?



- Tìm tôi có chuyện gì?



Lần này Lãnh Băng Băng lại không tắt điện thoại ngay lập tức nhưng giọng nói có chút lạnh nhạt.



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã lâu không được gặp chị, vì vậy rất nhớ chị, hay chúng ta cùng dùng cơm trưa nhé?



Hạ Thiên nói.



- Được rồi, cậu đến nhà hàng Tình Duyên trên đường Trung Sơn, tôi ở đó chờ cậu.



Lần này Lãnh Băng Băng đáp ứng rất sảng khoái.



- Tôi sẽ đến ngay.



Hạ Thiên có chút hưng phấn, dù sao cảnh sát tỷ tỷ cũng đã đồng ý làm vợ hắn, thái độ đã khác với trước kia.



... ....



Tình Duyên chẳng qua là một nhà hàng nhỏ, Hạ Thiên vừa vào cửa đã thấy Lãnh Băng Băng ngồi bên cạnh cửa sổ, điều làm hắn kinh ngạc chính là hôm nay nàng không mặc đồng phục cảnh sát. Lãnh Băng Băng mựac một chiếc áo sơ mi xanh và một chiếc quần jean màu xanh đen, vẫn xinh đẹp gợi cảm, tuy không mặc đồng phục cảnh sát nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị hình như lại xinh ra.



Hạ Thiên ngồi xuống dối diện Lãnh Băng Băng, hắn cười hì hì nói.



Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Cậu có thể thay đổi cách xưng hô được không, cái gì mà vợ cảnh sát tỷ tỷ, không thấy rất khó nghe sao?



- Tôi cảm thấy rất dễ nghe.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Hừ, cậu thích gọi sao cũng được.



Lãnh Băng Băng quyết định không dây dưa với Hạ Thiên ở vấn đề này, khi vừa dút lời thì di chuyển chủ đề:



- Những ngày qua cậu làm gì?



- Cũng không làm gì, tôi ngủ một giấc mất mười ngày.



Hạ Thiên nói thật.