Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 217 :

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




- Tiên sinh, tiểu thư, hai vị muốn dùng gì?



Nhân viên phục vụ cầm menu đến nói.



- Một phần thịt kho tôm, một phần bò tái, một phần cá hấp, thêm một dĩa cải xào, một phần canh hạt sen, trước tiên cứ như vậy.



Lãnh Băng Băng nhanh chóng gọi vài món, nàng cũng không trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên. Tất nhiên Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, vì hắn cảm thấy mình không có yêu cầu cao với ăn uống.



- Được rồi, hai vị chờ chút.



Nhân viên phục vụ ghi rõ món ăn, sau đó xoay người bỏ đi.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chiều nay chị có rãnh không?



Hạ Thiên hỏi.



- Đi làm.



Lãnh Băng Băng tức giận trả lời, lưu manh này chỉ biết hỏi ngớ ngẩn, ngồi cùng nhau đúng là không có tiếng nói chung.



- Tôi đi làm với chị nhé?



Hạ Thiên thấy chiều nay mình không có gì làm, vì vậy muốn đến cục cảnh sát với vợ.



- Không được.



Lãnh Băng Băng lập tức từ chối, đùa à, người này đi theo sau lưng thì còn làm ăn gì?



Hạ Thiên đang định tranh thủ quyền lợi theo vợ, đột nhiên lời đối thoại của hai người cách đó không xa thu hút sự chú ý của hắn.



- Nhiếp ca, ngực to quá, bóp vào sướng chết.



- Đúng vậy, chân rất dài, đè lên nhất định rất thoải mái.



- Nếu thật sự kéo em nó lên giường một ngày, dù sống ít đi hai ngày cũng tình nguyện.



- Cậu đúng là không có thành ý, anh muốn ngủ với em nó, sống thiếu hai năm còn được nữa là.



- Nhiếp ca, không bằng chúng ta đánh cuộc, xem ai có thể cướp được "con hàng" kia?



- Chơi luôn, ai thua bỏ tiền thuê phòng.



- Ok, ai đi đầu?



- Cùng hành động.



Sau đó Hạ Thiên nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía bên này, mà Hạ Thiên cũng biết hai tên khốn kia có ý nghĩ kéo vợ mình lên giường, vì thế hắn lập tức nổi giận.


- Cục trưởng Lãnh, chị đến đây ăn cơm với bạn sao?



- Đồng Giang, đây là ngày đầu tiên tôi đến phân cục công tác, hai thủ hạ của anh muốn đùa giỡn tôi. Nếu anh muốn hạ uy thế của toi thì cứ nói thẳng ra, cục cảnh sát hình sự quận Đông đều là như vậy sao?



Giọng nói của Lãnh Băng Băng cực kỳ lạnh lẽo.



- Hiểu lầm, cục trưởng Lãnh, tuyệt đối chỉ là hiểu lầm, chị đến đây lãnh đạo đội cảnh sát hình sự chúng tôi, tất cả chúng tôi đều rất vui sướng, đây tuyệt đối là vinh hạnh hiếm có. Còn Nhiếp Đào và Hoàng Mặc, bọn họ chỉ là những con sâu của đội cảnh sát hình sự, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, sẽ thanh trừ.



Đồng Giang vừa giải thích vừa lau mồ hôi hột, trong lòng thầm mắng Nhiếp Đào và Hoàng Mặc. Hai người này suốt ngày khoác lác tán gái đẹp nhưng không biết người đẹp băng giá nổi tiếng thành phố Giang Hải, dám đùa giỡn với nàng, đúng là có mắt không tròng.



- Hy vọng là như vậy, nếu không tôi sẽ điều đến một nhóm người.



Lãnh Băng Băng thản nhiên nói, ngay sau đó nàng phất tay:



- Đưa người ra ngoài, đừng quấy rầy tôi dùng cơm.



- Vâng, cục trưởng Lãnh.



Đồng Giang lên tiếng, sau đó hắn vung tay:



- Đưa Nhiếp Đào vào bệnh viện, áp giải Hoàng Mặc về phân cục.



Vài người lên tiếng rồi nhanh chóng xách hai người kia ra ngoài. Lúc này ánh mắt đám người trong nhà hàng nhìn Lãnh Băng Băng đã rất khác biệt, thì ra người phụ nữ này là cục trưởng phân cục cảnh sát, trẻ đẹp như vậy mà là cục trưởng, đúng là hiếm có.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị là cục trưởng khi nào vậy?



Hạ Thiên cũng có chút kỳ quái.



Bên ngoài nhà hàng, Nhiếp Đào hỏi một vấn đề như trước đó:



- Đội trưởng Đồng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Con đàn bà kia là ai?



- Nhiếp Đào, cậu u mê rồi sao? Cậu nổi ý dâm thì có thể tìm bạn gái, không có bạn gái thì cũng có thể đi tìm "gái", dù không tìm được "gái" thì mắt cũng phải mở lớn ra. Trong thành phố Giang Hải này có mấy ai không biết người đẹp băng giá?



Đồng Giang nghiến răng nghiến lợi nói:



- Cậu muốn tìm chết thì đi một mình, đừng kéo cả đội cảnh sát hình sự theo. Cậu có biết người đẹp băng giá bây giờ được điều đến phân cục của chúng ta không? Bây giờ cô ấy là phó cục trưởng được phân công quản lý phân cục.



- Cô ta...Cô ta là người đẹp băng giá nổi tiếng đó sao?



Vẻ mặt Nhiếp Đào chợt biến đổi:



- Bây giờ là phó cục trưởng của chúng ta sao? Xong rồi, lúc này xong rồi... ....



Vẻ mặt Hoàng Mặc cũng trắng bệch, thân thể đau đớn đã không còn quan trọng, quan trọng là sau này hắn không biết tương lai nằm ở đâu.