Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 219 :

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Hạ Thiên rung dây thừng, sợi dây lập tức phóng về phía tên bắn tỉa đang rơi tự do, sau đó quấn chặt vào người. Hạ Thiên dùng sức kéo lên, tên bắn tỉa bắn lên trời sau đó rơi xuống nền đất sân thượng.



- Tôi còn chưa cho anh chết, anh vội vàng tìm chết làm gì?



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên bắn tỉa:



- Tôi hỏi anh, anh vừa nói câu kia có ý gì? Ngoài anh ra còn sát thủ nào khác không?



- Cậu nghĩ sao?



Tên bắn tỉa cười cười:



- Cậu cảm thấy chúng tôi thất bại nhiều lần như vậy mà tiếp tục phái một người đến nữa sao?



- Ngoài anh còn mấy người?



Hạ Thiên hỏi.



- Tuy tôi rất muốn nói cho cậu, nhưng đáng tiếc tôi cũng không biết. Tôi chỉ là người phụ trách bắn tỉa, những chuyện khác tôi không rõ ràng lắm.



Trên mặt tên bắn tỉa vẫn mang theo nụ cười, giống như hắn không quan tâm đến vận mệnh của mình.



Hạ Thiên còn đang suy nghĩ xem có bên bức cung hay không thì đột nhiên nghe thấy mọt tiếng nổ lớn:



- Ầm.



Tiếng nổ phát ra từ phía tòa nhà Kiều gia, vẻ mặt Hạ Thiên không khỏi biến đổi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Mà tên bắn tỉa đang nằm trên mặt đất lại cười ha hả:



- Ha ha ha, tôi nói cậu không thắng, dù cậu giết tôi cũng không thể cứu được Kiều Tiểu Kiều, ha ha ha... ....



Tên bắn tỉa cười rất sung sướng, Hạ Thiên cũng rất mất hứng, hắn đột nhiên lấy ngân châm đâm vài cái lên người đối phương:



- Anh thích cười phải không? Cho anh cười đến chết mới thôi.



- Ha ha ha ha!



Tên bắn tỉa liên tục cười ha hả, nhưng lúc này tiếng cười của hắn đã mang theo vẻ đau khổ. Vì lúc này hắn không muốn cười nhưng không thể không cười, đây là một hành động cười không thể tự chủ được, giống hệt như điểm huyệt cười trong truyền thuyết.



Hạ Thiên không quan tâm đến tên bắn tỉa, lúc này hắn chụp vào dây thừng rồi nhảy xuống đất, sau đó lại phóng về phía tòa nhà Kiều gia. Hắn vừa chạy vừa cầu nguyện Kiều Tiểu Kiều không xảy ra chuyện, nếu không hắn dù giết sạch tất cả Ám Ảnh Đoàn cũng không còn tác dụng.



Lúc này tòa nhà Kiều gia đã trở nên hỗn loạn, hầu như trước đó tất cả mọi người đã rút khỏi tòa nhà, chỉ còn vài đặc công tìm bom ở bên trong. Nhưng vừa rồi Kiều Tiểu Kiều gặp phải súng bắn tỉa nên lui vào bên trong, vài vệ sĩ cũng lui vào theo. Nhưng đúng lúc đó một tên đặc công đột nhiên phóng về phía Kiều Tiểu Kiều, tuy Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều có phản ứng, cả hai đá văng tên đặc công ra xa, nhưng đúng lúc này bom trên người tên đặc công cũng phát nổ.




- Đã kiểm tra, đặc công kia không phải sát thủ.



- Cái gì?



Vẻ mặt Hoàng Hải Đào chợt biến đổi:



- Xác định hắn không phải sát thủ sao?



- Xác định không phải, đây là người bản địa ở thành phố Giang Hải, đã làm cảnh sát được mười năm. Căn cứ vào các tư liệu thì người này không thể nào là sát thủ, kết quả sơ bộ đang hoài nghi người này bị uy hiếp.



Hoàng An Bình vội vàng nói.



- Không xong.



Vẻ mặt Hoàng Hải Đào chợt biến đổi:



- Nếu hắn không phải là sát thủ, điều này chẳng phải đã nói sát thủ còn đang quanh đây sao?



- Tôi cũng lo lắng vấn đề này, nhưng đã cho tất cả đặc công rút khỏi tòa nhà. Bây giờ cảnh sát hình sự chúng tôi sẽ tiếp nhận, có lẽ không có vấn đề gì.



Hoàng An Bình gật đầu nói, sau đó hắn quay sang Kiều Đông Hải:



- Kiều thiếu gia, Hạ Thiên cùng đi với Kiều tiểu thư sao?



- Bọn họ lên lầu lấy vài vật dụng.



Vẻ mặt Kiều Đông Hải có chút bất an, vừa rồi ai cũng cho rằng sát thủ đã tử vong, cảm thấy không còn vấn đề gì. Nhưng lúc này sau khi biết đặc công vừa rồi không phải là sát thủ thì Kiều Đông Hải lập tức trở nên lo lắng.



Hai tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, tòa nhà chấn động, mọi người lại vô thức nằm xuống, đám người bên ngoài lại xôn xao.



- Lầu chín, lầu chín phát nổ.



- Không xong, đó là phòng ngủ của Kiều tiểu thư.



- Kiều tiểu thư thế nào rồi?



- Ai biết Kiều tiểu thư ở đâu không?



Bên ngoài chợt rối loạn, Kiều Đông Hải bò lên mà vẻ mặt không còn chút máu.