Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 233 : Không gì không biết
Ngày đăng: 04:42 20/04/20
Tâm tình của Mộc Hàm không khỏi trầm xuống, khi đối phương nói nàng giết một người thì không khỏi nghĩ đến Hạ Thiên, mà bây giờ sự việc đã được chứng minh.
- Có thể nói cho tôi biết lý do không?
Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi.
- Cô chỉ cần chấp hành.
Giọng điệu của người đàn ông bên kia mất vui.
- Nhưng Thiên tổ bên kia... ....
Mộc Hàm muốn nói gì đó.
- Cũng vì vậy mà cô phải giết chết hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Người đàn ông lại tiếp tục cắt đứt lời Mộc Hàm.
- Đối với ông... ....
Mộc Hàm có chút do dự.
Người đàn ông lại cắt ngang lời Mộc Hàm, trong giọng nói có vài phần chất vấn:
- Cô đừng nói cho tôi biết, cô và hắn đùa giỡn giả thành thật, bây giờ là vợ của hắn rồi nhé?
- Không có chuyện này.
Mộc Hàm vội vàng giải thích:
- Nhưng, chẳng lẽ không cho người khác ra tay sao? Tôi và cậu ta dù sao cũng là người quen.
- Mị Nhi Thiên tổ luôn đi theo hắn, nếu người khác tiếp cận thì Mị Nhi không nghi ngờ sao?
Người đàn ông bên kia kiên nhẫn giải thích:
- Cô thì khác, Mị Nhi nghĩ các người có quan hệ đặc biệt, các người có ở cùng một chỗ thì Mị Nhi cũng không nghi ngờ, vì vậy mới nói cô là nhân tuyển tốt nhất để ra tay.
- Nhưng võ công của cậu ấy rất cao, tôi căn bản không phải là đối thủ.
Mộc Hàm còn nói thêm.
- Chính vì võ công của hắn quá cao, vì vậy cô mới phải giết hắn.
Người đàn ông chậm rãi nói:
- Giết người có nhiều phương pháp, điều này không cần tôi phải dạy cô đấy chứ?
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết suy nghĩ của Tô Tiểu Xán, hắn chỉ nhận chi phiếu rồi hời hợt nói:
- Một triệu đúng là hơi thiếu, năm triệu cũng không tính là nhiều, nhưng khong sao, tôi không quan tâm đến tiền. Anh cũng yên tâm, những chuyện lên núi đao xuống vạc dầu rất nguy hiểm, anh căn bản không làm được, tôi cũng không cho anh làm.
Tô Tuấn Phong vừa bị mắng vì câu ôm cây đợi thỏ không khỏi lắc đầu, người này đúng là không có chút tế bào văn học, sao lại chỉ hiểu nghĩa đen như vậy?
Nhưng lời nói của Hạ Thiên càng làm Tô Tiểu Xán cảm kích, đúng là bạn bè, chuyện nguy hiểm không ép nhau đi làm.
- Hạ Thiên, bây giờ cậu đi đâu?
Tô Tiểu Xán hỏi.
- Đưa tôi đến Kiều gia, tôi còn chưa tìm được tên sát thủ đánh bom Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn cảm thấy tên sát thủ kia rất phiền, vì vậy nên giải quyết cho sớm.
- Tuấn Phong, đi Kiều gia.
Tô Tiểu Xán vội vàng phân phó.
Tô Tuấn Phong gật đầu, hắn khởi động xe và chạy về phía Kiều gia.
Một lúc sau xe đã đến cửa lớn Kiều gia, mà lúc nà bên trong cũng có một chiếc Volvo màu hồng chạy ra.
Hạ Thiên nhảy xuống chặn chiếc Volvo lại, vì hắn nhận ra chiế xe kia của Kiều Tiểu Kiều.
- Anh chặn xe tôi làm gì?
Volvo dừng lại, cửa sổ hạ xuống, một gương mặt giận dữ thò ra, cũng không phải là Kiều Tiểu Kiều mà chính là Kiều Phượng Nhi.
- Là cô sao?
Hạ Thiên ngây người:
- Tôi tưởng Tiểu Kiều chạy xe.
- Kiều tiểu thư ở nhà, tôi ra mua vài món, sẽ về ngay, đứng tránh ra, tôi phải đi.
Kiều Phượng Nhi rất hung hăng, nàng không có cảm tình với Hạ Thiên, dù nàng biết hắn lợi hại, dù nàng được Hạ Thiên dạy võ nhưng vẫn không ưa. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ này rõ ràng bất trung với Kiều tiểu thư.
Hạ Thiên đứng tránh ra, Kiều Phượng Nhi nhấn ga chạy đi, nhưng khoảnh khắc sau vẻ mặt Hạ Thiên đã biến đổi, hắn đuổi theo và hét lên:
- Mau dừng xe.