Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 24 : Đánh người cảnh giới cao nhất

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm... ....



Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích.



- Tôi tận mắt nhìn thấy, còn gì mà hiểu lầm?



Tên đàn ông được gọi là Triệu Tranh có vẻ rất tức giận:



- Hôm nay cô liên tục nhận điện thoại, tôi đã sớm cảm thấy không đúng, bây giờ để tôi bắt tận tay rồi nhé. Cô còn nói đã chia tay bạn trai rồi sao?



Triệu Tranh càng nói càng lớn, hắn đẩy Lôi Tiếu Nguyệt ra, sau đó phóng về phía Hạ Thiên:



- Mày là bạn trai trước đó của Lôi Tiếu Nguyệt sao?



- Hừ, tao thèm vào, người phụ nữ này có liên quan gì đến chúng tao sao?



Vương Kiệt không khỏi cảm thán, chẳng lẽ những năm gần đây con gái thích chơi trò chân đạp hai thuyền? Trước đó bạn gái Trương Lỵ của hắn đã cùng một chỗ với Tô Tử Cường, mà bây giờ Lôi Tiếu Nguyệt cũng ở sau lưng Lô Cương hẹn hò với người khác.



Hạ Thiên nhíu mày, người này toàn thân đều bốc mùi rượu, rõ ràng là đã uống say.



- Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm, anh ta chỉ là nhân viên cửa hàng bán hoa đến tặng hoa mà thôi.



Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích.



- Tặng hoa sao?



Triệu Tranh chợt sững sờ, sau đó lại bất mãn:



- Này, ai bảo mày tặng hoa cho bạn gái tao? Tao không đặt hoa, mày đem hoa đến làm gì?



- Này, mày có bệnh không?



Vương Kiệt bất mãn nói:



- Có người đặt hoa, chúng tao đi tặng, mày không phục thì đi mà tìm thằng đặt hoa, gào rống trước mặt chúng tao làm gì?



- Con mẹ nó, dám mắng bố à?



Triệu Tranh tức giận nói.



- Này, tao chửi đấy, chửi thì mày làm gì được tao?



Vương Kiệt bình thường cũng không to gan như lúc này, nhưng bây giờ có Hạ Thiên ở bên cạnh, tất nhiên hắn sẽ không sợ. Hắn đã từng được thấy tận mắt bản lĩnh đánh nhau của Hạ Thiên, hắn không tin mình sẽ thiệt thòi.



- Tốt, có dũng khí!


Nửa giờ sau Hạ Thiên nhìn về phía những ngõ nhỏ u tối mà cảm thấy khó hiểu, hắn rõ ràng đã lạc đường.



Sau khi rời khỏi quán karaoke Thịnh Thế thì hắn ngồi xe buýt đi về nhà Tôn Hinh Hinh, Vương Kiệt cũng muốn đi ăn ké nhưng lại bị đại ca đuổi đi. Chị Hinh là của Hạ Thiên hắn, sao có thể cho Vương Kiệt ăn chùa?



Mà di chứng sau khi đuổi Vương Kiệt đi chính là Hạ Thiên không thể biết rõ đường về, sau khi xuống xe thì hắn chẳng còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc. Sau đó hắn tìm người hỏi đường, kết quả là tên kia không biết chỉ thế nào lại đưa Hạ Thiên tiến vào một ngõ nhỏ u tối.



Con hẻm này quá tôi và lạnh lẽo, Hạ Thiên muốn tìm người hỏi đường cũng không có ai. Khi chẳng còn biện pháp nào thì đành đi về phía trước, sau khi đi qua con hẻm thì tiếp tục hỏi thăm.



Một bóng đen đột nhiên phóng ra cản đường Hạ Thiên, một ánh dao lóe lên trong bóng tối, một giọng điệu trầm thấp và lạnh lẽo vang lên:



- Cướp đây, lấy ví và điện thoại ra.



- Cướp sao?



Hạ Thiên rất muốn dùng gương soi mặt mình, chẳng lẽ bộ dạng mình rất dễ bắt nạt sao? Trước đó đến tặng hoa thì có người muốn đánh, bây giờ lạc đường lại gặp cướp?



- Nhanh lên, lề mề vậy?



Tên cướp cầm dao tiến lên:



- Có tin anh xỏ lỗ trên người chú không?



- Không tin!



Hạ Thiên có chút khó chịu, cái quái gì thế này, rõ ràng là uy hiếp mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Tên cướp chợt sững sờ, hắn không ngờ thằng nhóc gầy yếu trước mặt dám nói ra những lời như vậy.



- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả cưng?



Tên cướp lâp tức nhe răng cười:



- Đại gia sẽ xin chú tí huyết.



Tên cướp tiến lên phía trước rồi đâm dao đến.



- Dừng tay.



Một tiếng quát khẽ chợt vang lên sau lưng Hạ Thiên, trong con hẻm quạnh quẽ và u tối, âm thanh kia vang lên cực kỳ vang dội.



Khi tiếng kêu vang lên thì một thiếu nữ chạy đến bên người Hạ Thiên như gió lốc, sau đó nàng tung chân đá vào tay tên cướp.



Tên cướp rên lên một tiếng, con dao rơi xuống đất. Cô gái lại xoay người đá lên ngực têp cướp, một tiếng kêu đau đớn vang lên, tên cướp lui về phía sau vài bước, sau đó đặt mông ngồi xuống đất.